Chương 897: Bát tiên quá hải, ai lộ thần thông nấy (2)
Có thể nói, bằng vào lực lượng của huyết mãng đó, cho dù quấn lấy bất kỳ một ai trong bọn họ, đều tuyệt không thể may mắn.
Nhưng lực lượng của huyết mãng đó tuy mạnh, nhưng mất đi trợ lực của trập pháp chung quanh, sự khống chế đối với biển máu đó cũng mất đi linh mẫn, trong biến hóa đã có sơ hở, có thể khiến cho ba người bọn họ có cơ hội ác đấu vòng quanh huyết mãng này.
Có điều bất kể là như thế nào, trận đại chiến này cũng nguy hiểm đến cực hạn!
- Ba người này bá đạo quá.
Lúc này chung quanh đài cao, có cao thủ đã né ra, rời xa đài cao này, trước tiên cứ giữ được mạng mình đã rồi tính, nhưng cũng có người vẫn chưa đi xa, từ xa xa nhìn thấy một màn ba người bọn Phương Nguyên ác chiến với huyết mãng, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Xem một lúc, Vi Long Tuyệt đột nhiên phá lên cười:
- Vừa rồi các ngươi đều nghe thấy rồi đó, ba người bọn họ muốn dùng kết quả trảm yêu ma này để luận định khôi thủ đạo chiến, ta nghĩ việc đã đến nước này, cũng không gì công bằng hơn kết quả này, nhưng chúng ta cũng vào đạo chiến, lại phải trơ mắt nhìn người khác tranh đoạt khôi thủ, vậy chẳng phải là thành trò cười cho người khác à?
Khi nói đến đây, đã vung hai đạo ngân thương, chiến ý nổi lên.
- Không sai!
Hứa Ngọc Nhân thản nhiên nói, chung quanh thân thể, tỏa ra quang mang ngọc chất, khiến cho hắn giống như là một người từ ngọc khắc thành, trầm giọng nói:
- Danh hiệu khôi thủ đạo chiến, quyết định tiền đồ và vận mệnh của chúng ta, nếu phải tặng không cho ba người đó, vậy chẳng phải là rất thiệt thòi à?
Vệ Ngư Tử cười lạnh nói:
- Ba người này đi tranh đoạt khôi thủ đạo chiến, cũng không gọi chúng ta một tiếng, là khinh thường chúng ta sao?
Trong tiếng quát khẽ, bọn họ nhìn nhau một cái, bỗng nhiên đồng thời phi thân lao về phía huyết vân đó.
Trong sân chỉ còn lại một mình Tống Long Chúc, ôm cái bụng bị huyết mâu đâm thủng, sắp khóc thành tiếng rồi:
- Nhưng bụng ta vẫn đau lắm.
- Ta cũng đến...
- Ta nữa...
- Yêu ma còn chưa chịu chết?
Trong bí cảnh, trong không trung, huyết mãng đó vốn đã bị ba người bọn Phương Nguyên chọc giận, đang dồn hết sức lực đuổi giết ba người bọn họ.
Chỉ là bởi vì lực lượng của biển máu này quá mạnh, nó có chút không điều khiển được, cũng khiến cho ba người này nhiều lần đào thoát, trong lòng phẫn nộ vô tận, thống hận ba con kiến không biết tự lượng sức , đến chọc giận mình này tới cực điểm, nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nghe thấy chung quanh có những tiếng hét lớn vang lên, không ngờ lại có bốn năm con kiến xông tới, thi triển thần thông xông tới bên cạnh mình mà đánh loạn...
... Điều này lại khiến lửa giận của nó trào dâng đến cực điểm:
- Những kẻ này coi ta là gì vậy?
- Rõ ràng ta mới là thợ săn nắm giữ thế chủ động, những người này chỉ là con mồi mà thôi, nhưng bọn họ không ngờ lại không hiểu?
- Bọn họ không ngờ coi ta là con mồi, trở thành bậc thang để bọn họ thành danh?
Trong phẫn nộ vô biên, thân rắn của hắn xòe ra, điên cuồng phát động biển máu, cuốn tới các thiên kiêu đang lao tới.
Biển máu vô biên đó đã bắt đầu biến hóa, mỗi một giọt máu lúc này đều dường như có một loại lực lượng khác nhau, đó là bởi vì những máu này vốn chính là hút lấy từ trên người những tu sĩ khác nhau, bên trong ẩn chứa pháp lực của bọn họ, lạc ấn thần thông của bọn họ, lúc này, bị hắn thôi động toàn bộ, giống như là có thêm mấy trăm đạo phân thân khác nhau vậy....
...
...
- Bất hủ minh nguyệt tâm, bất phôi lưu ly thân!
Nghênh đón biển máu vô biên đó, chư vị thiên kiêu lúc này xông tới cũng đều thể hiện ra bản sự không tầm thường, cầm đầu xông tới trước biển máu đó là Hứa Ngọc Nhân, thủ đồ chân truyền của Thanh Lưu Tông, nghênh đón biển máu vô biên, tất cả người xung quanh đều kinh hãi tránh né, nhưng trong mắt Hứa Ngọc Nhân lại hiện lên một tia hàn mang, nhẹ nhàng ngâm xướng, sau đó đưa bàn tay như ngọc lên trên vị trí giữa trán mình.
Ầm!
Biển máu đó trực tiếp bao phủ hắn.
Trong biển máu, các loại thần thông ẩn chứa sâu trong biển máu đều oanh kích về phía hắn, có thần hỏa, có ác phong, có có kịch độc, có âm lôi...
Nhưng nghênh đón các loại công kích đáng sợ này, một thân ngọc quang của Hứa Ngọc Nhân lại đại thịnh, thân hình không né tránh, trực tiếp chậm rãi từ trong biển máu đi tới, tất cả quang mang thần thông đánh vào trên người hắn, xé rách một thân tiên bào của hắn, nhưng chung quanh hắn không ngờ lại không xuất hiện vết thương nào, cứ vậy xông qua biển máu, trong tay xuất hiện một thanh ngọc kiếm, chém thẳng vào huyết mãng...
- Đó chính là thần pháp chí tôn của Thanh Lưu Tông, Lưu Ly Bảo Ngọc Thân?
Các thiên kiêu chung quanh thấy vậy đều kinh hãi, ánh mắt vừa sợ vừa hâm mộ.
Cho tới lúc này, bọn họ mới nhìn thấy bản sự dưới đáy hòm chân chính của vị thiên kiêu của Thanh Lưu Tông này, hắn rõ ràng là tu luyện ra một tôn bảo thân, nhục thân như ngọc, cơ hồ có thể miễn dịch với tất cả thần thông, nếu để hắn tu luyện đến thần thông đại thành, có thể nói là coi khinh thần thông.
Ngay cả Phương Nguyên lúc này, nhìn thấy một màn này cũng không khỏi có chút kinh hãi.
Cũng may lúc ấy mình trực tiếp lấy Ngọc Như Ý của hắn, bắt được mệnh mạch của hắn, nếu không thực sự không biết nên đối phó đối phó hắn như thế nào.
...
- Vạn Vật Mẫu Thủy, cọ rửa cho ta.
Ở một bên khác, Vệ Ngư Tử cũng điều khiển một đoàn thủy dịch màu vàng, bọc ở quanh người, thủy dịch đó không dung nhập vạn vật, lại có thể hấp thụ tất cả lực lượng, biển máu chung quanh trào về phía hắn, lại đều bị một đoàn thủy dịch màu vàng này ngăn cách, bên trong biển máu, có huyết thi, có binh đao đều đâm tới hắn, nhưng những lực đạo này lại đều bị Vạn Vật Mẫu Thủy bên cạnh hắn hóa giải, cũng lao tới trước người huyết mãng.