Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 898 - Chương 898: Đồ Ma (1)

Chương 898: Đồ ma (1)
Mà đây cũng chính là vị trí đan cơ bản mạng của hắn.

Có Vạn Vật Mẫu Thủy này tồn tại, cơ hồ tất cả binh đao công kích, đều căn bản không đả thương được tới hắn.

Hắn lúc trước giao thủ với Phương Nguyên, chưởng lực của Phương Nguyên nhìn thì đều rơi vào trong biển rộng vô biên, không hề có một chút tác dụng nào, kỳ thật, chính là bị Vạn Vật Mẫu Thủy này hấp thu, giống như người dùng chưởng lực vỗ lên mặt nước, cá dưới nước lại vẫn bình yên vô sự vậy.

Trên trình độ nào đó, nước, bản thân chính là một loại phòng ngự mạnh nhất.

Thanh Lý của Phương Nguyên cũng là mượn loại biến hóa này, có điều trên uy lực thần thông, lại không bằng đan cơ của Vệ Ngư Tử.

...

- Vạn Lý Băng Sương Thương Quyết...

Vi Long Tuyệt lúc này cũng xông ra, hắn không phải tu sĩ Tử Đan, nhưng xuất thủ cuồng bạo lại không thua gì tu sĩ Tử Đan, song thương vung lên, giống như hai đạo ngân long, áo choàng màu đen sau lưng xòe ra, thổi ra tầng tầng hắc phong âm lãnh, bọc lấy chung quanh, làm đông lạnh cứng ngắc tất cả huyết thi đến gần hắn, sau đó trực tiếp bị thương kình của hắn quét vỡ, bay thẳng tới trước người huyết mãng.

Hai đạo thương ảnh màu bạc đánh tới trên người huyết mãng, hất bay từng mảng vảy rắn.

Luận về xuất thủ tàn nhẫn, sát khí nặng, Vi Long Tuyệt có thể xưng là đệ nhất!

- Sao có thể như vậy được?

Chỉ là trong nháy mắt, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang cuồng bạo vô biên đó lại bị mấy vị cao thủ đả kích, huyết khí khuấy động, liên tục gầm lên, ngay cả hắn cũng cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm từ tận đáy lòng, điều này thậm chí khiến hắn sinh ra một loại cảm giác hoang đường.

Không thể!

Những người này chỉ là Kim Đan tiền kỳ trung kỳ, dưới tình huống mình thi triển huyết pháp này, theo lý thuyết thì nên là kết quả cắn nuốt bọn họ trong nháy mắt, mình đến làm chuyện này, cũng luôn chỉ nghĩ làm thế nào để chặt đứt liên hệ giữa bí cảnh và ngoại giới, lại chưa từng nghĩ tới khả năng có thể hạ được họ hay không, nào ngờ rằng, những người này không ngờ ai nấy đều hung ác điên cuồng, không ngờ uy hiếp được đến mình?

Chẳng lẽ dựa vào bản lĩnh hiện giờ của mình, vẫn thành đá lót chân để bọn họ thành danh à?

- Các ngươi thực sự không coi mạng của mình là mạng à?

Dưới tình huống như vậy, hắn ngược lại thầm bật cười:

- Vậy để ta xem ai thực sự không sợ chết nào!

Thân rắn lật một cái, huyết khí dập dềnh, tung hoành tứ phương, tạm thời đánh lui các tu sĩ, sau đó thân rắn của hắn cuốn lại, đầu rắn ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn khắp nơi, trong miệng rắn, một đạo huyết mâu ngưng tụ huyết khí vô tận, lờ mờ chấn nhiếp bốn phương tám hướng.

- Huyết Ma Cốt...

Vừa thấy đoạn huyết mâu đó, các tu sĩ đều cảm thấy cả kinh, vẻ mặt ngưng trệ.

Cảnh tượng vừa rồi khi một đạo huyết mâu này ra tay, các tu sĩ đều thấy rõ, quả thực chính là đáng sợ, có ma bảo bực này, chỉ cần nó xuất thủ, như vậy các tu sĩ trong sân, bất kể là ai cũng khó thoát khỏi tai ương ngập đầu, không có khả năng chống đỡ.

- Không tốt...

- Cẩn thận huyết mâu đó...

Các tu sĩ nhìn thấy một màn này, trong lòng đều cả kinh.

Biết sự lợi hại của mâu này, theo bản năng đều lui lại mấy bước, thế công đối với Tân Trạch Tiểu Vương Gia này không khỏi chậm lại.

Có điều nằm ngoài dự đoán của mọi người, tuy các tu sĩ cảm thấy cả kinh, nhưng lúc này không ngờ lại không xuất hiện cảnh tượng chạy trốn khắp nơi như trong tưởng tượng của nó, ngược lại ai nấy đều che giấu khí cơ, chạy quanh quan sát, vẫn đang cân nhắc chuyện nên xuất thủ với hắn như thế nào.

- Ha ha ha ha, cái gọi là thiên kiêu, chẳng qua cũng thế mà thôi...

Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia này thì cười to, đầu rắn xoay chuyển, hung hăng nhìn bốn phía.

Ánh mắt đó bắt giữ được thân ảnh của ba người Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ, dường như đang cân nhắc xem nên đâm huyết mâu tới người nào.

Dù sao ngưng tụ một lần huyết khí cũng không dễ dàng, muốn giết thì tất nhiên phải tìm một người đủ phân lượng mà giết!

Các tu sĩ chung quanh cũng đều nhìn ra ý đồ của nó, tim như tọt lên tận cổ họng.

Bất kể yêu ma này nhắm vào ai, chỉ sợ cũng đều là dữ nhiều lành ít...

- Đại ca, bọn họ đều nói đang đoạt khôi thủ, chúng ta có phải cũng có thể dùng một chiêu đó không?

Trên đài cao đã chiến đấu tới trình độ sinh tử sắp hiện, mà ở chung quanh đài cao, vẫn còn có rất nhiều tu sĩ.

Có người vẫn chưa đào tẩu, cũng có người đã đào tẩu rồi lại chạy về.

Lúc này nhìn thấy một phen ác chiến trên đài cao, huynh đệ Lôi thị trước đó vốn chưa chạy xa lại vẻ mặt âm ngoan, trong tay hai người bọn họ đều đang cầm một thanh phi kiếm, là phi kiếm lúc trước bị Tân Trạch Tiểu Vương Gia dùng độc huyết vấy bẩn, mất đi linh tính. Hiện giờ, phi kiếm này được bọn họ ôn dưỡng nửa ngày, cuối cùng cũng đã có chút linh tính trở về.

- Bất kể có đoạt được khôi thủ hay không, đều phải dùng một chiêu đó!

Đối mặt với đệ đệ Lôi Viễn rất nóng vội, ca ca Lôi Tiến lại lộ ra vẻ nóng vội hơn, mắt đã đỏ rực, oán hận nói:

- Pháp bảo bản mệnh lão thái công tự mình ban thưởng cho chúng ta, lại suýt nữa bị yêu ma này hủy đi, không giết hắn, biết ăn nói thế nào với lão thái công?

Ý kiến của Hai người thống nhất, lập tức liền tế ra phi kiếm.

Hai đạo phi kiếm độn trong không trung, linh quang ảm đạm, khí cơ ủ rũ, đã không còn sự mạnh mẽ lúc trước.

Hai thanh phi kiếm này vốn chính là pháp bảo cao cấp, nhưng bị độc huyết vấy bẩn, linh khí tổn hao nhiều, tuy đã dưỡng lại được một chút, nhưng ảnh hưởng phải chịu vẫn rất rõ ràng, không thể sắc bén và mạnh mẽ như lúc trước, có điều hai huynh đệ này lại không để ý, ngược lại sắc mặt ngưng trọng, gật đầu với nhau, đột nhiên đồng thời bấm pháp ấn, sau đó phun ra một ngụm tinh huyết bản huyết.
Bình Luận (0)
Comment