Chương 942: Khóc lóc minh (1)
Lại thấy người của tứ đại tiên môn hứng thú cực cao, tiếng cười không ngừng, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui mừng, nói đến về sau, liền cũng dẫn ra những chuyện dày vò trong mấy năm nay.
Như vậy liền vang lên những tiếng cùng chung mối thù, tông chủ Thú Linh Tông không nhịn được vỗ bàn đứng lên, cười lạnh nói:
- Mấy năm nay Việt vương đình làm việc càng lúc càng quá đáng, một năm trước phong tỏa cả Xích Tinh Viên của Thú Linh Tông ta ở phía bắc Việt Quốc, đó vốn là mạch máu mà Thú Linh Tông ta trồng linh dược nuôi thú, bọn họ làm như vậy, cơ hồ khiến cho Thú Linh Tông ta ngay cả thuốc để nuôi thú cũng không có, trong mấy ngàn ấu thú, còn sống không tới ba thành, thật sự đáng giận đến cực điểm, ác độc đến cực điểm, không thể nhịn được nữa!
Nói xong quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói:
- Cũng may hiện giờ Phương trưởng lão đã về núi, những ngày tháng vất vả của Thú Linh Tông ta cuối cùng cũng kết thúc, chỉ mong chúng ta chúng ta lại liên thủ, trước tiên tiêu diệt Việt vương đình đáng giận đó rồi tính.
- Không sai, Bách Hoa cốc chúng ta các đời đào tạo linh đan để kiếm về tài nguyên, nhưng Việt vương đình quật khởi, lại phong tra tất cả các Đan Các của Bách Hoa cốc ta, lấy đi linh đan, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, tổn thất đâu chỉ hàng vạn, hiện giờ Phương tiểu hữu thành tài trở về, Bách Hoa cốc ta nén giận mấy năm, cũng đến lúc phát tiết rồi, mong sớm diệt được Việt vương đình, đòi lại những gì Âm Sơn Tông đã cướp đi.
Cốc chủ Bách Hoa cốc cũng đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ.
Trường tài Huyền Kiếm Tông cũng vỗ bàn quát:
- Hừ, thù Phụng Kiếm trưởng lão của tông ta chết thảm, há có thể quên được.
Rồi tới về sau, Thượng Thanh Sơn trưởng lão cũng quát lạnh, nói ra việc đệ tử chân truyền nhà mình bị giết một cách vô tội, oán giận vô cùng, rồi sau đó liên tục mở máy hát, các loại nỗi khổ đều được kể ra, cũng khiến cho người trong đại điện ai nấy mặt đỏ tai hồng, cừu hận xộc lên não, hận không thể lập tức liền kết minh phát binh, cường công Việt vương đình, trảm sát Việt Hoàng, rồi bức Âm Sơn Tông phải cúi đầu nhận tội mới cam tâm...
- Ha ha, kỳ thật nói những cái này, cũng không có tác dụng gì!
Trong những tiếng nghị luận kịch liệt, Bách Hoa Cốc Hồng Đan trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường lên tiếng.
- Ý tứ của Hồng Đan trưởng lão là?
Nghe thấy Hồng Đan trưởng lão nói câu đó, không khí trong sân lập tức hơi lộ ra có chút áp lực, qua một lúc, trưởng lão của Bách Thú Tông mới hỏi.
Cho dù là Phương Nguyên, ánh mắt cũng hơi đờ đẫn, nhìn về phía vị Hồng Đan trưởng lão của Bách Hoa Cốc này.
Hồng Đan trưởng lão đó cười lạnh một tiếng, nói:
- Việt vương đình hiện giờ đã thành khí, dùng nước lập đạo, chiếu cáo tứ phương, thậm chí còn có được sự thừa nhận của Tiên Minh, chúng ta chẳng lẽ cứ kêu gào là thực sự có thể nhổ tận gốc được hoàng tộc Việt Quốc à?
Nghe thấy những lời này của nàng ta, sắc mặt mọi người đều lộ ra có chút phức tạp.
Hồng Đan trưởng lão lúc này cũng nhìn Phương Nguyên, nói:
- Thanh Dương Phương tiểu hữu kinh tài tuyệt diễm, tu thành Tử Đan, đoạt lục đạo khôi thủ trở về, thực sự là tiền đồ vô lượng, đó là chúng ta còn xa mới bằng, chỉ có điều, hắn vẫn quá trẻ tuổi, hiện giờ hắn dù sao vẫn chưa phải là lão tổ Nguyên Anh, mọi người đừng quá làm khó hắn, kế hiện tại, vẫn là cân nhắc trước mắt cho thỏa đáng!
Các tu sĩ của Tứ đại tiên môn nghe vậy, cũng đều hơi ngẩn ra, không khí rõ ràng lạnh nhạt đi nhiều.
Bọn họ kêu đánh kêu giết đối với Việt vương đình, tất nhiên cũng không phải thật sự muốn giết tới, ý tứ kêu khổ nhiều hơn cừu hận.
Lời Hồng Đan trưởng lão nói, tuy hơi khó nghe một chút, nhưng cũng thiết thực đánh vào tâm khảm bọn họ.
Bọn họ không khinh thường Phương Nguyên, biết người thanh niên này bất kể là tu vi hay là địa vị, đều đã thực sự cao hơn bọn họ, tiền đồ lại vô hạn, nhưng Việt vương đình hiện giờ dù sao cũng là một đạo thống được Tiên Minh thừa nhận, Âm Sơn Tông lại là quái vật lớn bàn cứ Vân Châu, Phương Nguyên hiện giờ chỉ là Kim Đan, cho dù thành tựu lão tổ Nguyên Anh, lại há có thể thực sự dao động tới căn cơ của người ta?
- Ha ha, chư vị đồng tu cũng không cần phải lo lắng!
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang thấy không khí có chút nặng nề, liền cười ha ha, phá vỡ sự yên lặng trong sân, nói:
- Lúc trước Âm Sơn Tông cậy thế hiếp đáp ta, khí thế bức nhân, may mà tứ đại tiên môn hiệp nghĩa làm đầu, liên minh đối kháng, mới chống đỡ được tới hôm nay, năm năm khổ thủ, các môn các phái đều tổn thất không ít, đau đớn khôn kể, nghĩa bạc vân thiên lấy đạo làm đầu, Thanh Dương Tông tất nhiên đều thấy hết.
- Thâm cừu huyết hận, cũng không thể không báo, tất cả tổn thất, cũng không có thể không đền bù!
Nói đến cuối cùng, nhẹ nhàng chắp tay với mọi người, nói:
- Việc Tìm Việt vương đình đòi lại công đạo, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, có điều lần này đệ tử Thanh Dương ta về núi, đã chuẩn bị mấy đạo hậu lễ, chỉ nguyện biểu đạt một phần vạn kính ý trong lòng, xin chư vị đồng đạo vui lòng nhận cho.
Phương Nguyên nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Thanh Dương tông chủ một cái.
Hắn tất nhiên không chuẩn bị hậu lễ gì cả, chỉ gom tất cả tài nguyên mà mình lúc ấy có thể thu thập vận về, lại không ngờ tứ đại tiên môn đến nhanh như vậy, chưa kịp chuẩn bị gì, nhưng tông chủ đã nói như vậy, vậy khẳng định là có chuẩn bị, xem ra một đống tài nguyên mà mình cầm về, hiện giờ tiên môn chắc đã chia làm năm phần cho hắn.
Mà từ trong lời nói của hắn, cũng có thể nghe ra ý tứ của Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang.