Chương 943: Khóc lóc minh (2)
Đối với Thanh Dương Tông mà nói, cũng kỳ thật là không muốn bắt hắn hiện tại phải đối kháng với Việt vương đình hoặc là Âm Sơn Tông.
Thanh Dương Tông khó khăn lắm mới xuất hiện một Tiên Miêu tri ân báo đáp, lại tiền đồ vô lượng như vậy, thành tựu tương lai của Phương Nguyên cũng quyết định độ cao của Thanh Dương Tông, bọn họ tất nhiên là quý trọng cơ hội lần này hơn cả tứ đại tiên môn, không muốn Phương Nguyên hiện giờ phải đi mạo hiểm!
Nói trắng ra là, trong lòng bọn họ, cho rằng Phương Nguyên lúc này là đại biểu cho hy vọng, chứ không phải có lực lượng một kiếm định càn khôn.
- Ồ?
Nghe Thanh Dương tông chủ nói vậy, tứ đại tiên môn đều ngẩn ra, không khí cũng hòa hoãn lại, sau đó cười nói:
- Thủ chính tru tà vốn là chuyện chúng ta phải làm,việc gì phải nói tới bồi thường, chỉ cần trút được ngụm ác khí trong lòng ta là được rồi.
Khi nói, đồng nhi bên cạnh dâng lên danh mục quà tặng, liền đều nhận lấy đọc kỹ.
Phương Nguyên nhìn đến đây, lại cảm thấy trong lòng hơi bực mình, cáo lỗi với mọi người, về thay đổi y bào rồi tính.
Trưởng lão của các môn đều đang bận xem danh mục quà tặng, liền gật đầu đáp ứng.
Khi đi tới dưới chủ phong, lại thấy nơi này cũng là một mảng náo nhiệt.
Lúc này ngoài sơn môn, có không ít đệ tử đã ra khỏi sơn môn đang quỳ gối, khẩn cầu tiên môn một lần nữa thu nhận mình, mà ở dưới chủ phong, cũng có rất nhiều người có chút quan hệ, có chút bối cảnh, đều chạy tới, vây thành một đống, cầu được tông chủ tiếp kiến.
Phương Nguyên bước xuống núi, liền nhìn thấy trong một đám tu sĩ vây quanh dưới núi, cũng có không ít người quen, ví dụ như Vương Côn, Thái Hợp Chân từng giao thủ khi hắn đoạt vị trí đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong, hiện giờ bọn họ đều dưới sự vây quanh của tộc nhân trong nhà, chen chân đứng hai bên đường, nhìn thấy Phương Nguyên từ trong đám người đi qua, ánh mắt có chút nóng bỏng mà kích động nhìn về phía hắn.
- Phương Nguyên sư huynh...
Mới vừa đi chưa được vài bước, liền có một nam tử mặc áo vàng xông tới, quỳ gối trước mặt Phương Nguyên, khóc nói:
- Năm năm trước ta còn từng đi theo Phương Nguyên sư huynh vào Ma Tức Hồ thí luyện, kề vai chiến đấu, không ngờ về sau Phương Nguyên sư huynh lại ly khai tiên môn, cách năm năm mới gặp lại, sư đệ ta thấy Phương Nguyên sư huynh phong mạo như xưa, cũng an lòng.
- Ngươi đứng lên đi!
Phương Nguyên đỡ hắn đứng lên, nhìn kỹ lại, quả thật là bạn cũ, liền thở dài:
- Ngươi hiện giờ sống thế nào.
Nam tử đó nghe vậy, khóc rống lên:
- Sư đệ ta ba năm trước ra ngoài làm việc công, kết quả bị yêu nhân đánh cho trọng thương, không thể không trở về nhà nghỉ ngơi, tu vi giảm mạnh, hiện giờ nghe nói Phương Nguyên sư huynh trở về tới gặp lại, lại không được Thanh Dương thu nhận.
- Cái này...
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, đã không nhịn được mà nhíu mày.
Nam tử mặc áo vàng đó nắm chặt tay Phương Nguyên, khóc nói:
- Cầu Phương Nguyên sư huynh làm chủ, cho phép ta lại được vào tiên môn...
- Xin Phương Nguyên sư huynh làm chủ...
Bắt đầu từ nam tử này, lại có vô số người đều xúm tới, có người khóc rống, có người cầu xin, có người kêu oan.
Phương Nguyên nhất thời trong lòng trầm trọng, đứng thẳng dậy.
Giương mắt nhìn lại, đầu người lúc nhúc, bên trong xen lẫn rất nhiều khuôn mặt quen thuộc hoặc xa lạ.
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi... Còn nhớ ta không?
Lúc này, lại có một thanh âm vang lên, Phương Nguyên quay đầu lại nhìn, hơi ngẩn ra.
Có một nữ tử son phấn hơi đậm, mắt ngân ngấn còn, ở cách đó không xa ngơ ngẩn nhìn hắn, lại không phải là người lạ, chính là Ngô Thanh.
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cũng rời khỏi tiên môn à?
Trên mặt Ngô Thanh lập tức rơi lệ, giậm chân nói:
- Ta vốn không muốn đi, nhưng lão thái gia nhà ta qua đời...
Chung quanh lại vang lên một đống thanh âm:
- Phương Nguyên sư huynh, ta cũng là bị gia tộc bức bách...
- Phương Nguyên sư huynh, huynh đệ phụ mẫu ta đều bị uy hiếp, ta có thể lựa chọn thế nào đây?
- ...
- ...
Những tiếng khóc lóc kể lể này cuối cùng vẫn khiến cho Phương Nguyên có chút bực mình, ánh mắt hắn chậm rãi nhìn xung quanh, từ trong đám người đi ra, chung quanh người tuy nhiều, lại tất nhiên không nắm được chéo áo của hắn, sau đó Phương Nguyên quay đầu nhìn những người này, sau khi khẽ nhíu mày, liền nói:
- Chuyện của các ngươi, tiên môn tự có người xử lý, cho dù là ta cũng không tiện nhiều lời!
Dứt lời, không hề dừng lại, châm đạp tường vân, phi thân mà đi.
Sau lưng truyền đến những tiếng kêu tuyệt vọng:
- Phương Nguyên sư huynh...
Đi tới một tòa cô phong, Phương Nguyên hạ xuống, từ trên cao nhìn xuống bách thái trong núi.
Tiểu Kiều sư muội lặng lẽ đi lên theo, lại không dám tới gần, chỉ đứng từ xa nhìn hắn.
- Vì sao?
- Mấy năm bị Âm Sơn Tông áp bức, chúng ta cũng từng ra sức, vì sao hiện giờ ngày tháng khổ sở qua rồi, lại không cho phép chúng ta trở về?
- Đúng vậy, gia tộc ta ít nhất cũng tổn thất ba mạng người vì tiên môn, hiện giờ tiên môn lại tuyệt tình như vậy?
- Chẳng lẽ đúng là một bước lên mây, liền mắt để trên đỉnh đầu, không nhận ra chúng ta nữa?
Từ vị trí này của Phương Nguyên, có thể nhìn thấy biểu cảm của các đệ tử đó, cũng có thể nghe thấy một số nghị luận của bọn họ, chỉ thấy trong sân ai nấy đều bi thương, cuối cùng dần dần hóa thành bất mãn, oán giận, sau đó thì hóa thành lửa giận đầy bụng.
- A, loại bảo vật Nguyệt Hoa Châu này, vì sao Huyền Kiếm Tông và Thượng Thanh Sơn có mà Thú Linh Tông ta lại không được?
Mà lúc này, chỉ nghe một tiếng cười lạnh vang lên trong chủ điện, cũng truyền ra thanh âm có người cãi nhau.
Lờ mờ có thể phân biệt ra, người lên tiếng chính là Bách Cuồng trưởng lão của Thú Linh Tông.