Chương 944: Báo thù dễ báo ơn khó (1)
Hắn trước nay luôn to giọng, lúc này lại thêm mấy phần nộ khí, đang ầm ĩ nói:
- Đừng có nói với lão phu cái gì mà để sau rồi bàn bạc lại, Việt vương đình đã thừa cơ quật khởi, chiếm hết tài nguyên, chúng ta cho dù có thể đoạt lại một số thứ trước đây, lại há có thể bù đắp được tổn thất mấy năm qua?
- Ha ha, Phương Nguyên tiểu hữu là có tiền đồ, nổi danh ở Trung Châu, nhân xưng lục đạo khôi thủ, nhưng chỉ có hư danh thì có tác dụng gì, muốn tới khi hắn thực sự trưởng thành, có thể địch nổi Việt vương đình và Âm Sơn Tông, vậy phải đợi tới khi nào?
Lại có một thanh âm lạnh lùng bật cười, nghe như là Hồng Đan trưởng lão của Bách Hoa Cốc:
- Hắn hiện tại, nhiều nhất chỉ là mượn thế của Tiên Minh, khiến hai phương này không dám tùy tiện động thủ với hắn mà thôi, nhưng Bách Hoa Cốc chúng ta mấy năm qua, vì bảo vệ Thanh Dương Tông ngươi, lại thực sự phải trả giá không ít, Thanh Dương tông chủ chỉ dùng một chút đồ này để đuổi chúng ta đi, không khỏi quá coi khinh người ta rồi.
- Không sai, lúc trước Việt Quốc Ngũ Tông chúng ta đồng lòng bảo vệ hắn, hiện giờ chỉ đổi lấy một chút kết quả này thôi sao?
- Thanh Dương tông chủ, Thanh Dương Tông các ngươi bồi dưỡng ra hy vọng tương lai, lại để tứ đại tiên môn chúng ta ở chỗ nào?
Nghe thấy những lời này, Phương Nguyên Phương Nguyên đã hơi biến đổi, có chút không vui.
Lần này hắn là mang lòng báo ơn trở về, lại không ngờ rằng, báo ơn có đôi khi lại khó hơn cả báo thù.
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi chớ có quá buồn bực!
Dường như cảm ứng được vẻ không vui trên người Phương Nguyên, tiểu Kiều sư muội lặng lẽ đi tới phía sau Phương Nguyên, ngồi xuống bên cạnh một tảng đá, thấp giọng nói:
- Những đệ tử tiên môn đó, còn cả người của tứ đại tiên môn này, kỳ thật cũng đều đang sợ hãi.
- Sợ hãi?
Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía tiểu Kiều sư muội.
Tiểu Kiều sư muội cười cười bất đắc dĩ, nói:
- Đúng vậy, là đang sợ hãi, bởi vì trong thời gian năm năm này, vẫn còn giữ vững, chỉ có một số lão bối ý chí kiên định trong ngũ đại tiên môn mà thôi, nhưng các đệ tử phía dưới lại ai có chí nấy rồi!
- Chính xác mà nói, ngũ đại tiên môn cũng không làm được kết minh như trước đây, thậm chí còn có không ít người dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Âm Sơn Tông, đã âm thầm cấu kết với Việt vương đình, phản đối chuyện Thanh Dương Tông phản công, nếu lúc này đối đãi nghiêm túc, chỉ sợ mỗi một tiên môn đều có mấy trụ cột không sạch sẽ, thậm chí còn có rất nhiều hạng người tội không thể tha!
- Việc này thực sự lật ra, ngươi lần này trở về, vậy cũng không phải là tìm bọn họ báo ơn, mà là tìm bọn họ báo thù.
Nói đến đây, nàng ta khẽ thở dài, nói:
- Hiện giờ ngươi đã trở lại, bọn họ sợ ngươi tới tính sổ sau chuyện, tất nhiên trước tiên phải quấy nước cho đục đã, vả lại, thời gian kéo dài lâu, bọn họ cũng lo lắng một số chuyện sẽ bị lộ ra ngoài, sẽ trở mặt thành thù với Thanh Dương Tông, nếu không tốt thì ai đi đường nấy, địa vị tương lai của Thanh Dương Tông có cao tới đâu, cũng không liên quan tới họ, cho nên, bọn họ hiện giờ lại muốn nhân lúc thế cục chưa rõ, đương nhiên là lấy thêm chút nào hay chút nấy, dù sao thứ đã đưa ra rồi, ngươi cũng không tiện lấy lại phải không?
Nghe tiểu Kiều sư muội nói vậy, Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, sau đó bật cười.
Cũng không ngờ, tiểu Kiều sư muội hiện giờ lại có kiến thức như vậy, gần như không mưu mà hợp với Tần trưởng lão.
Sự thật cũng quả thật là vậy, tứ đại tiên môn hiện giờ, tranh cãi càng ầm ĩ, khí diễm càng mãnh liệt, càng đại biểu cho trong lòng bọn họ đang chột dạ.
Bọn họ đang sợ hãi, sợ Phương Nguyên sẽ tìm họ đòi nợ cũ, sợ một số bê bối lộ ra ngoài.
Cho dù việc này lộ ra ngoài, Phương Nguyên không tìm bọn họ báo thù, nhưng cũng sẽ coi như là người qua đường, như vậy tất cả những gì mà bọn họ lúc trước cược trên người Phương Nguyên, cũng liền tan thành mây khói, chẳng thà lúc này, cứ vớt một chút lợi ích đã rồi tính!
Nói đến cùng, vẫn là vì Phương Nguyên ở trong cảm nhận của bọn họ không mạnh như vậy.
Hắn chỉ là tiền đồ vô lượng chứ không phải là lực lượng vô song.
Nếu Phương Nguyên biểu hiện ra lực lượng có thể trực tiếp tiêu diệt Việt vương đình, chính diện đối kháng Âm Sơn Tông, như vậy cái mà họ làm lúc này, có thể chính là hoặc giết hoặc bắt những người cấu kết với Việt vương đình, âm thầm gây bất lợi cho Thanh Dương Tông trong môn, quét sạch tất cả yêu quái quỷ quái, sau đó mang theo môn nhân đệ tử sạch sẽ nhất, tín niệm mạnh nhất cùng Thanh Dương Tông bay cao.
Nhưng nếu làm như vậy, đối với bọn họ mà nói, cũng là tổn hao thực lực.
Cho nên bọn họ dưới cân nhắc kỹ càng, vẫn là trước tiên quấy nước cho đục, bảo vệ những môn nhân đệ tử đó, chuyện tương lai thì để tương lai tính.
Nói cách khác, bọn họ cảm thấy Phương Nguyên vẫn chưa cường đại đến trình độ quan trọng hơn những môn nhân đệ tử đó.
- Ta không muốn người từng vì ta mà gánh vác áp lực phải chịu ủy khuất.
Phương Nguyên đến lúc này, lại không nhịn được thở dài một tiếng, nói:
- Nhưng cũng không muốn hồ đồ như vậy!
Trên mặt Tiểu Kiều sư muội lộ ra một tia ngượng nghịu, nói:
- Nhưng có biện pháp nào khác chứ?
- Ài...
Phương Nguyên thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
Lúc này, chỉ nghe trong chủ điện, lại có thanh âm to hơn, giống như càng cãi càng hăng.
- Lại muốn nhắc tới cái gì chuyện giữa Tông Bặc trưởng lão và Việt vương đình, ha ha, trong năm năm này, trên người các ngươi chẳng lẽ đều sạch sẽ à? Thú Linh Tông chúng ta Phương Nguyên Phương Nguyên tiểu hữu, tận hết tâm lực trách nhiệm, hắn dù thế nào cũng chỉ là một tiểu bối, chúng ta tận hết trách nhiệm nên tận rồi, chẳng lẽ hắn trở lại thì không bồi hoàn gì à, lại hoài nghi chúng ta trước là đạo lý làm sao?