Chương 959: Việt Hoàng cược mạng (1)
- Là hắn xông vào trước, cho dù giết hắn, Tiên Minh cũng không nói được gì.
Mà cùng lúc đó, trên hoàng cung, tứ đại hộ pháp cũng đều hét lớn, thi triển tà pháp, công tới Phương Nguyên, lúc bọn họ xuất thủ, trong hoàng cung, đại trận di động, lại có từng đạo trận quang gia trì đến trên người bọn họ, khiến một thân thần thông của bọn họ càng đáng sợ hơn, cùng lúc đó, trận vị các nơi cũng đều vội vàng vận chuyển, nháy mắt đã thiết lập các loại cạm bẫy.
Chống lại Phương Nguyên, bọn họ không hề sợ hãi, ngược lại thậm chí còn vui mừng.
Dù sao cũng là ở trong hoàng cung, có đại trận gia trì, đừng nói là Phương Nguyên, chống lại Nguyên Anh bọn họ cũng dám liều mạng...
Có điều bọn họ không ngờ, sau khi Phương Nguyên bước vào hoàng cung, nghênh đón công kích hung mãnh của đối phương, lại mặt không biểu tình, không hoảng hốt sợ hãi, mà là chậm rãi bấm một pháp quyết, sau đó tay áo đột nhiên phất ra.
Ầm ầm ầm!
Tiếng vang kinh thiên động địa liên tiếp vang lên, sau đó các tu sĩ chỉ thấy, trong tay áo Phương Nguyên, không ngờ có sáu thạch tôn màu đen, khắc thành hình dạng hung thú bay ra, đón gió phóng to, mỗi một tòa đều cao hơn chục trượng, giống như núi nhỏ bay đến trong không trung, sau đó nặng nề rơi xuống, không biết đã đè sập bao nhiêu cung điện lầu các.
Càng mấu chốt là, theo bốn tôn hạ xuống, hộ sơn đại trận trong hoàng cung lập tức vận chuyển mất linh.
Không chỉ là cấm chế cạm bẫy đang di động chung quanh Phương Nguyên biến mất, ngay cả trận quang gia trì trên người tứ đại hộ pháp cũng bỗng nhiên biến mất, giống như hộ sơn đại trận được thiết kế tỉ mỉ, vô cùng mạnh mẽ trong nháy mắt đã mất đi hiệu quả.
- Đó là gì?
Cho dù các tu sĩ trong hư không, lúc này cũng sững sờ, không biết đã phát sinh chuyện gì.
- Ngươi... Ngươi?
Mà Việt Hoàng đó nháy mắt liền cả kinh giống như nuốt một quả trứng chim.
- Ngươi đấu trận với ta à?
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn Việt Hoàng:
- Khinh danh hiệu khôi thủ trận đạo của ta là lừa được à?
Một giây tiếp theo, hắn liền trực tiếp đánh ra lôi pháp, giết về phía trước.
Vừa rồi được hắn tế ra, chính là Huyết Tế Thú Tôn, đây là một loại pháp bảo cao cấp chuyên môn trấn áp trận pháp.
Lúc trước Phương Nguyên ở Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia có được mười tôn này, về sau tự mình tiến hành một phen tế luyện, luyện thành một loại pháp bảo chuyên môn dùng trên trận thế, lúc bày trận, có mười Huyết Tế Thú Tôn này, đại trận được bố trí sẽ vững trãi khó phá, mà lúc phá trận, một khi tế ra, lại có thể ảnh hưởng tới vận chuyển đại trận của đối phương, tìm được cơ hội.
Hắn trước đây không ngại đại trận của Việt Hoàng, cả gan trực tiếp giết vào, chính là vì có pháp bảo này trong tay.
Hộ sơn đại trận của Việt Hoàng cũng không tồi, nhưng vẫn kém xa một số đạo thống nội tình lâu đời, Phương Nguyên không cần tế ra cả mười tôn Huyết Tế Thú Tôn, chỉ cần vận dụng sáu tôn đã đủ trấn áp trận quang của hắn rồi!
- Ối, không tốt rồi.
Lại nói tới tứ đại hộ pháp đang đằng đằng sát khí lao về phía Phương Nguyên, không ngờ vừa đi được một nửa, trận quang gia trì trên người lại không còn, lập tức trở thành giống như là trần truồng đón đỡ Phương Nguyên đan phẩm Tử Đan, lập tức kinh hãi, lão giả áo xám xông lên trước nhất đó hối hận không thôi, gào lên một tiếng, lập tức muốn xoay người chui vào trong hoàng cung, tạm lánh chạm trán.
Nhưng Phương Nguyên đã xuất thủ, làm sao lại cho phép hắn đào thoát.
Dưới chân đạp Cương Bộ ngộ ra trong trận pháp, phi thân lên, nháy mắt đã tới trước người lão già mặc áo xám đó, tay trái trực tiếp đánh xuống, bên cạnh đã thanh khí bồng bềnh, lôi quang bắn ra, hóa thành bộ dạng một con Chu Tước, một trảo tóm xuống.
Lão già mặc áo xám đó kêu to một tiếng, vội vàng quay người, tế ra một chiếc thuẫn bài màu đỏ, chắn trước người.
Nhưng chỉ nghe rắc một tiếng, thuẫn bài trực tiếp bị một trảo của Chu Tước bóp nát, sau đó xuyên qua thuẫn bài, tóm tới ngực hắn, gáy lên một tiếng, khi thu móng vuốt về, liền thấy trong móng vuốt của Chu Tước không ngờ đã có thêm một viên Kim Đan màu đỏ to bằng long nhãn, sau đó móng vuốt dùng sức, trực tiếp hiện lên một mảng sương đỏ, tinh khí vô tận tán vào trong hư không.
Khi nhìn lại lão già mặc áo xám đó, sớm đã chết tới không thể chết thêm, thân hình rơi xuống đất.
- Chỉ như vậy mà móc Kim Đan của người ta ra à?
Không biết bao nhiêu tu sĩ đang quan chiến ở ngoại vi, nhìn thấy một màn này, đều cảm thấy rét run.
Mà Phương Nguyên lúc này bộ pháp không ngừng, thân hình di động, không ngờ xông tới trước người ba vị hộ pháp Kim Đan đang vừa kinh vừa sợ của Việt vương đình, thanh khí di động, lôi quang lóa mắt, mang theo một cỗ khí tức kinh người, trực tiếp trấn áp xuống.
- Không tốt, không tốt...
Lại nói khi Phương Nguyên đang ác đấu với ba vị hộ pháp, chân thân của Việt Hoàng lại vội vàng xông vào một tòa cung điện sâu trong hoàng cung, vái lậy một người trên vương tọa, hoảng sợ kêu to:
- Hắn tới rồi, tới rồi, không cản được, không cản được..
- Ái chà, ngươi gấp cái gì.
Người ngồi trên vương tọa cười khổ bất đắc dĩ:
- Hắn không đến thì chúng ta làm sao có cơ hội mà giết hắn.
Trong cung điện, trên vương tọa vốn nên là Việt Hoàng ngồi, lại có một nam tử bộ dạng tuấn tú, bào phục dài rộng đang nằm lười biếng.
Hiện giờ bên ngoài đang đấu rất găng, hắn lại tuyệt không để ý, bên cạnh có mấy phi tử xinh đẹp đang đút nho cho hắn ăn, nhìn thấy Việt Hoàng mặt mày tái xanh xông vào, nam tử này chẳng những không hoang mang, ngược lại có chút đắc ý bật cười:
- Ngươi cũng thật là, làm hoàng đế mấy năm như vậy, lại vẫn không có bộ dạng của người đứng đầu một nước, lúc trước khi ngươi đáp ứng Âm Sơn Tông chúng ta, không hề có biểu hiện vô dụng như vậy.