Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 960 - Chương 960: Việt Hoàng Cược Mạng (2)

Chương 960: Việt Hoàng cược mạng (2)
- Lúc trước lão phu đang yên lành tu hành ở Hồng Vân Lĩnh, là ngươi tới tìm ta nói...

Việt Hoàng không nhịn được mở miệng, nhìn thấy người này tựa cười mà như không phải cười liếc mình một cái, mới vội vàng sửa miệng, rầu rĩ nói:

- Chủ yếu là, lúc trước ta muốn rời khỏi Việt vương đình, nhưng ngươi lại không cho ta đi, còn nói Tiên Minh sẽ không cho phép hắn gióng trống khua chiêng mà tìm đến như vậy, nhưng hiện giờ, hắn vẫn tới, tiểu bối này hung ác điên cuồng như vậy, ta... Ta làm sao có thể là đối thủ của hắn?

- Ngươi là hoàng đế, phải xưng trẫm chứ không phải xưng ta...

Nam tử đó mỉm cười một tiếng, nói:

- Lúc ban đầu ta cho rằng Tiên Minh sẽ không ngồi nhìn hắn làm lớn như vậy, nhưng khi đó lại không ngờ tiểu công chúa của Cửu Trùng Thiên sẽ tới tìm hắn, có Cửu Trùng Thiên làm chỗ dựa, Lưu tuần giám làm sao còn dám quản hắn?

Sắc mặt Việt Hoàng lại biến hóa, không nhịn được nói:

- Vậy chúng ta mau...

- Ngươi không đi được.

Nam tử đó lắc đầu cười nói:

- Hiện giờ chung quanh hoàng cung, không biết ẩn tàng bao nhiêu cao thủ, cho dù ngươi có thể rời khỏi hoàng cung, căn bản cũng không trốn khỏi được Việt Quốc, huống hồ, khó lắm mới đợi được hắn chủ động tìm tới cửa, chúng ta không nắm lấy cơ hội này mà trảm thảo trừ căn, chẳng lẽ thực sự muốn đợi tới lúc hắn kết thành Nguyên Anh, sau đó tìm tới sơn môn của Âm Sơn Tông chúng ta gây phiền à?

Việt Hoàng nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

- Ngươi... Ngươi là thực sự muốn giết hắn?

Nam tử đó cười nói:

- Nếu không thì ta vì sao phải lưu lại, chẳng lẽ là vì các phi tử xinh đẹp này của ngươi à?

Việt Hoàng hạ thấp giọng, nói:

- Hắn chính là lục đạo khôi thủ, tu sĩ Tử Đan, Tiên Miêu được Tiên Minh lựa chọn...

Nam tử đó bận tâm, cười nói:

- Chỉ là Tiên Minh định cho hắn cơ hội mà thôi, người chết rồi thì sao mà nhận được cơ hội này?

Việt Hoàng lại biến sắc, có chút lo lắng nhìn ra phía ngoài, do dự nói:

- Nhưng ngươi... Nguyện ý xuất thủ à?

- Không cần phải nói khách khí như vậy...

Nam tử đó cười một tiếng, tựa cười mà như không phải cười nhìn về phía Việt Hoàng, thản nhiên nói:

- Ngươi lo ta sẽ không phải là đối thủ của hắn đúng không, có điều nói thật, ta cũng không định đánh bừa với hắn, nếu muốn giết người, việc gì cứ phải tự mình động thủ?

Dứt lời, cười nhạt nói:

- Ngươi đừng có gấp, dựa theo lời ta nói mà làm là được!

Vung tay áo, một chiếc ngọc giản liền bay đến trong tay Việt Hoàng.

Việt Hoàng nhìn lướt qua nội dung bên trong ngọc giản, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, có chút hoảng sợ nhìn về phía hắn.

- Lục đạo khôi thủ có lẽ thực sự có vài phần bản lĩnh...

Nam tử cười cười thản nhiên:

- Nhưng Đồng Thi Sát trong tam đại tà thi của Âm Sơn Tông ở đây, chẳng lẽ lại không giết được hắn?

Việt Hoàng nghe thấy danh đầu Đồng Thi Sát này, sắc mặt kinh sợ, không nhịn được nuốt nước miếng, thần sắc có chút hoảng sợ nói:

- Lúc trước ngươi bảo ta bắt nhiều người của gia tộc tu chân và đệ tử ngoại môn của ngũ đại tiên môn như vậy, chẳng lẽ là để...

Nam tử đó lại chỉ cười cười, không trả lời, chỉ nói:

- Còn dư một số người, cũng vừa hay mang tới công dụng!

Việt Hoàng hơi do dự một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói:

- Nếu thật sự có thể giết hắn, như vậy Cửu Trùng Thiên, còn có Tiên Minh, chỉ sợ đều sẽ không bỏ qua cho ta, tiểu Chu tiên sư, ngươi là người thông minh nhất trên đời này, tất cả mọi chuyện mấy năm nay đều là ta ra mặt, nhưng người ở sau lưng trù hoạch lại là ngươi, ta xin ngươi giúp ta, nếu lần này giết được hắn, vậy ta nên làm như thế nào, ta làm sao để giữ mạng?

Tiểu Chu tiên sư đó cười một tiếng, nói:

- Nếu ta là ngươi, sẽ lập tức rời khỏi Vân Châu, tới Yêu vực...

- Yêu vực?

Việt Hoàng nghe vậy, lập tức hơi ngẩn ra.

Nam tử đó thản nhiên cười nói:

- Mấy ngày trước Trung Châu có đại sự xảy ra, hiện giờ Tiên Minh và Yêu vực đã đánh nhau rồi, bất kể là Tiên Minh hay là Cửu Trùng Thiên, chỉ sợ đều sẽ không làm gì được ngươi đang trốn ở Yêu vực, đến lúc đó chẳng phải là mặc ngươi tự do tự tại à?

Việt Hoàng nghe vậy, trầm tư một lúc, bỗng nhiên vái hắn một cái, nói:

- Đa tạ tiểu tiên sư chỉ điểm...

Mắt thấy hắn cầm vội vàng rời đi, nam tử trên vương tọa bật cười ha ha.

Nhìn mấy phi tử trước người, hắn cười hì hì nói:

- Ta đã lừa hắn nhiều lần như vậy, hắn vì sao vẫn tin nhỉ?

Dứt lời lại cảm thán nói:

- Lòng người đúng là dễ lừa...

...

Mà lúc này, trên hoàng cung, Phương Nguyên đã xuất thủ cuồng bạo, trảm sát ba người trong tứ đại hộ pháp, một người cuối cùng, chính là tiểu quái vật dáng người thấp bé mặc yếm đó, nó lúc này đã biến sắc, trực tiếp quỳ trong không trung, thân hình bất động, chỉ không ngừng dập đầu cầu xin:

- Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi, ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta cải tà quy chính...

Phương Nguyên chậm rãi xoay người bước về phía hắn, trên áo xanh, chưa dính nửa vết máu.

- Ngươi muốn cải tà quy chính?

Vẻ mặt hắn có chút kỳ dị nhìn về phía tiểu quái vật này, cười nói:

- Vậy ngươi nghĩ xem chính đạo cần tà nhân như ngươi sao?

Khi này đã lật tay đánh ra một chưởng.

Tiểu quái vật đó giống như khúc ngỗ ngã vật xuống, một chút sinh cơ cũng không còn.

Mà Phương Nguyên thì không thèm liếc hắn lấy một cái, ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong hoàng cung.

Cái bóng của Việt Hoàng đang run rẩy không thôi, ánh mắt âm ngoan mà oán độc nhìn hắn.

Hắn dường như cố lấy dũng khí, mới bỗng nhiên quát to:

- Ngươi... Ngươi thực sự muốn giết ta sao?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Việc này còn cần ta giải thích bao nhiêu lần nữa?
Bình Luận (0)
Comment