Chương 961: Một thức thần thông mới lĩnh giáo (1)
Vừa nói, tay áo tung bay, tiến về phía trước, trong hành động không do dự mảy may.
- Chậm đã...
Việt Hoàng nheo mắt lại, hét lớn một tiếng, sau đó vội vàng vung tay áo, sau một đạo hư ảnh đó của hắn, đột nhiên có mấy cái lồng sắt cực lớn từ trong sương khói rơi ra, trong lồng sắt không ngờ giam giữ mấy chục người, nam nữ lão ấu đều có, tu vi lại đều không cao, có một số người thậm chí nhìn như phàm nhân không có pháp lực, ai nấy đều hoảng sợ đến cực điểm nhìn xung quanh.
- Những người này là ai?
Phương Nguyên hơi dừng chân, cau mày hỏi.
- Ngươi có lẽ không biết, nhưng Thanh Dương Tông các ngươi kiểu gì cũng có người biết...
Việt Hoàng trầm mặc một lúc, mới lạnh lùng nói:
- Đây đều là những đệ tử ngoại môn của ngũ đại tiên môn không chịu cúi đầu trước ta, còn có tộc nhân của những gia tộc tu chân trung thành với ngũ đại tiên môn, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ với các ngươi, ta dùng được họ, nhưng lại không thu được họ, đành phải nắm giữ những người này trong tay, mới tiện khiến những người đó an tâm giúp ta làm việc, không phải sao?
- Hả?
Phương Nguyên hơi trầm mặc, nói:
- Ngươi ngay cả thủ đoạn này cũng dùng đến à?
Việt Hoàng điềm nhiên nói:
- Mạng ta còn sắp không còn, còn quản gì tới thủ đoạn với không thủ đoạn?
Ngay cả Phương Nguyên cũng không thể không thừa nhận lời hắn nói cũng có vài phần đạo lý, ngẩng đầu nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Ta chỉ muốn đổi lại mạng mình.
Việt Hoàng cơ hồ là gầm lên.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không thể, nhiều nhất chỉ cho phép ngươi đầu thai!
Trên mặt Việt Hoàng hiện lên một tia quyết tuyệt, trầm mặc một lúc, mới bỗng nhiên nói:
- Vậy thế này đi, bổn hoàng hiện tại cũng không cầu gì khác, chỉ muốn giữ lại một mạng trên người. Ngươi đã không đồng ý, vậy bổn hoàng sẽ đánh cuộc với ngươi một phen, ngươi không phải là lục đạo khôi thủ à?
- Bổn vương sẽ cược trận với ngươi.
Nói xong, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, quát to:
- Bổn hoàng cũng từng dốc lòng tham ngộ trận đạo, trận pháp trong hoàng cung này chính là tác phẩm đắc ý của bổn vương, nếu ngươi có bản lĩnh, vậy thì phá trận này thử xem, đương nhiên, ngươi không được vận dụng mấy tòa thạch tôn đó... Nếu ngươi thắng, vậy bổn vương sẽ không phản kháng, tùy ngươi xử trí, nhưng nếu ngươi không thể phá được đại trận ở nội viện của ta, vậy ân oán của bổn vương và ngũ đại tiên môn sẽ xóa bỏ, lão phu cũng sẽ thả những người này, nhưng ngươi cũng đừng tìm lão phu làm phiền nữa, thế nào?
- ...
Nghe những lời nói lạnh lùng của Việt Hoàng, các đệ tử của Thanh Dương Tông cùng với tu sĩ trong hư không xung quanh đều cả kinh.
- Việt Hoàng, không ngờ là cá cược mạng sống với Phương Nguyên à?
- Đúng rồi, Việt Hoàng hiện giờ đã không có sự chống lưng của Âm Sơn Tông, thanh danh của lục đạo khôi thủ lại như mặt trời ban trưa, ngay cả Tiên Minh Tuần Giám Sứ cũng không để ý tới chuyện này, Việt Hoàng chẳng khác nào đã tới tuyệt lộ, cho nên hắn muốn dựa vào một lần cá cược, liều một đường sinh cơ cho mình, nếu thua, tất nhiên là không còn gì để nói, nếu thắng, Việt Quốc Ngũ Tông sẽ không tiện tìm hắn làm phiền.
- Đổ đấu thế này, lục đạo khôi thủ sẽ không đáp ứng chứ?
- Lục đạo khôi thủ vừa hồi sơn, chính là lúc đang nuôi thanh danh, thu nạp lòng người, nếu lúc này một lòng báo thù, không để ý tới tính mạng của gia tộc môn nhân, thanh danh sẽ hỏng mất, đối với Thanh Dương Tông cũng bất lợi, thậm chí...
Có người ngừng lại một chút, mới nói tiếp:
- ... Ngay cả Tiên Minh cũng sẽ khinh thường hắn!
Cũng có người nghe thấy những lời này, mặt lộ vẻ tức giận:
- Nhưng chiêu số vô sỉ thế này.
Người trước đó thở dài:
- Loại chiêu số này sở dĩ bị người ta chửi là vô sỉ, chính là vì nó quá ghê tởm, nhưng lại hữu dụng!
- ...
- ...
Mà trong những tiếng nghị luận, Phương Nguyên cũng lẳng lặng quan sát, chỉ thấy hoàng cung này tổng cộng phân làm ba tầng, đại trận cũng lờ mờ chia làm ba đạo, hai đạo trước đều đã bị mình xé tan lúc vừa rồi đại chiến với tứ đại hộ pháp, hiện giờ còn lại chỉ có một đạo ở nội viện, nhìn thì cũng tinh diệu hơn hai đạo ở bên ngoài rất nhiều, bất kể là tài liệu bày trận hay là biến hóa trận pháp đều ẩn mật hơn.
Chỉ quan sát mấy lần, liền bỗng nhiên giơ tay lên, tay áo rung phần phật, sáu tôn thạch điêu đó lập tức thu nhỏ lại, bay về trong tay áo hắn.
Cùng lúc đó, nhẹ nhàng vỗ túi Càn Khôn, trong tay áo, lập tức bay ra một trăm lẻ tám ngọc trù, xoay tròn bên cạnh hắn, nhiều ngọc trù (thẻ ngọc) như vậy, quỹ tích của mỗi một thẻ đều vô cùng quỷ dị, chen chúc trong không gian nhỏ như vậy, tốc độ lại chuyển động cực nhanh, không hề va chạm với nhau, một chút tiếng vang cũng không có, trông rất thần kỳ.
Mà Việt Hoàng thấy thế, cũng cảm thấy mừng rỡ, hư ảnh lấp lánh, biến mất trong trận, chân thân liều mạng thôi động đại trận.
Rất rõ ràng, hắn đã thôi động đại trận đến cực hạn, chỉ chờ Phương Nguyên đến phá.
- Thực sự muốn phá trận à?
Trong hư không xung quanh, các tu sĩ vây xem thấy một màn này, thần sắc có chút ngưng trọng.
Trong đại điện sâu trong hoàng cung, nam tử trên vương tọa chỉ vào Phương Nguyên, cười nói:
- Đồ ngu, đồ ngu!
- Ngu như vậy, dựa vào cái gì mà có thể đi đến vị trí hiện giờ?
- Người đó, quả thật là đùa bỡn lòng người đến cực điểm...
Từ xa nhìn Phương Nguyên lăng không đứng trên hoàng cung, thôi diễn đại trận, trong lòng Việt Hoàng cũng nhấp nhô.
Phương Nguyên lúc này vẫn ở ngoài đại trận nội viện hoàng cung, chưa bước vào, không nghi ngờ gì nữa là muốn suy tính quy luật đại trận xong mới tiến vào nội viện phá trận.