Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 962 - Chương 962: Một Thức Thần Thông Mới Lĩnh Giáo (2)

Chương 962: Một thức thần thông mới lĩnh giáo (2)
Chỉ là hắn không biết, lúc hắn ở ngoài thôi diễn trận thế, trong một tòa đại điện ở vị trí hạch tâm của nội viện hoàng cung, lại cất giấu một chiếc quan tài màu đồng đen, tỏa ra từng luồng khí tức quỷ dị.

Hòm đồng đó toàn thân phủ kín huyết văn, thỉnh thoảng chậm rãi sáng lên, sau đó lại chậm rãi ảm đạm xuống.

Giống như đang hô hấp, vô cùng quỷ dị.

Khí tức của hòm đồng này rất dễ bị người ta phát hiện, lại vừa hay bị đại trận trong hoàng cung che đi dấu vết một cách hoàn mỹ, cho dù là cao thủ trận thuật như Phương Nguyên,trước khi chưa thực sự tiến vào đại trận, cũng không thể cảm ứng được sự tồn tại của hòm đồng.

Mà đây chính là sát cục mà người trong hậu cung bày ra cho lục đạo khôi thủ này.

Trận thuật của Phương Nguyên có cao minh tới đâu, lúc vào trận, ít nhất cũng sẽ bị đại trận này vây khốn một lát, đây cũng là quá trình phá trận bình thường, muốn phá trận, tất nhiên trước tiên phải vào trận, rồi thôi diễn các loại vận chuyển của trận quang, sau đó từ trong suy tính ra một con đường sống!

Việc này ít nhất cũng cần hơn nửa canh giờ, Đồng Thi Sát trong tam đại yêu thi của Âm Sơn Tông đủ để giết hắn hơn mười lần.

Sở dĩ không trực tiếp tế ra yêu thi, chính bởi vì muốn trực tiếp giết lục đạo khôi thủ này là quá khó khăn.

Ngũ đại tiên môn coi hắn là bảo bối, ngoài sáng thì là hắn một mình dẫn theo mấy Thanh Dương đệ tử không nên thân tới đây, nhưng trên thực tế không biết có bao nhiêu trưởng lão Kim Đan đang âm thầm bảo hộ hắn, thậm chí ngay cả Tiên Minh Tuần Giám Sứ nhìn thấy hắn gặp nạn, nhất định cũng ra tay cứu giúp, cho nên ngoài sáng muốn giết hắn cơ hồ là không thể, biện pháp duy nhất chính là trực tiếp dùng đại trận ngăn cách hắn lại!

Cho dù hắn có bảo bối Huyết Sát Thú Tôn cũng cần phải tế ra từ ngoài trận, ở trong trận thì không có nhiều tác dụng.

Tới lúc đó, âm dương lưỡng trọng thiên, người bên ngoài cũng không cứu được mạng họ.

- Hắn nổi lên nhờ danh hiệu lục đạo khôi thủ, nhưng chung quy cũng sẽ bị danh hiệu này hại chết...

Nhớ tới một câu bên trong ngọc giản, trong lòng Việt Hoàng không nhịn được trở nên kích động.

Khi Việt Hoàng đang nghĩ vẩn vơ, Phương Nguyên đã thu hồi ngọc trù, giương mắt nhìn tới.

Trong lòng Việt Hoàng lập tức kích động:

- Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi à?

...

Lúc này, nhìn thấy Phương Nguyên thu hồi ngọc trù thôi diễn trận thế, chuẩn bị tiến vào đại trận, đám người Vân trưởng lão và Thái Thạch ở trong hư không xung quanh tim cũng trầm xuống, muốn nói gì đó, lại cuối cùng vẫn nhịn xuống, trên thực tế, trong lòng bọn họ, tuyệt đối không muốn để Phương Nguyên mạo hiểm, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không ở trước mặt mọi người nói ra những lời như Phương Nguyên đừng để ý tới tính mạng của những người đó.

Bọn họ hy vọng Phương Nguyên tạm thời thu binh, cho dù tha cho Việt Hoàng này một mạng thì sao?

Chỉ có điều, bọn họ cũng minh bạch, hiện giờ là tên đã trên dây, không thể không phát.

Phương Nguyên đã giết tới nơi này, khí thế như cầu vồng, thực sự bị bức phải ly khai, thanh danh cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Như vậy, chỉ có thể chờ mong trận thuật của Phương Nguyên cũng cao minh như trong ý liệu thôi.

...

- Ha ha, để lão phu kiến thức một chút bản lĩnh của lục đạo khôi thủ.

Trong đại trận, vang lên thanh âm của Việt Hoàng:

- Nếu có thể phá trận, cái đầu này của trẫm sẽ tặng cho ngươi.

- Nhưng nếu không thể phá trận, vậy xin ngươi hãy quay về, sinh ý và linh mạch nợ của ngũ đại tiên môn, trẫm sẽ trả lại, cũng rời khỏi Việt Quốc, nhưng từ nay về sau, ngươi đừng tới làm phiền trẫm, đường lớn thênh thang chúng ta mỗi người đi một bên.

Việt Hoàng lúc này chỉ sợ bị Phương Nguyên nhìn ra sơ hở, thanh âm trầm thấp, dường như mang theo một tia hàn ý.

Rất giống với một người đứng đầu quốc gia bị bức tới cùng đường, đang liều mạng.

- Ha ha...

Phương Nguyên cười cười, chậm rãi bước lên trước vài bước, cách tiến vào nội viện hoàng cung chỉ còn một bước.

Trong lòng Việt Hoàng rất hồi hộp.

Nhưng Phương Nguyên lại từ từ dừng lại, ngẩng đầu lên nói:

- Ai nói ta muốn phá trận?

...

Việt Hoàng nghe thấy những lời này, cũng nhất thời không kịp phản ứng:

- Ngươi không phá trận, vậy vừa rồi thôi diễn gì?

Nhưng suy nghĩ này của hắn còn chưa lóe lên, tay áo Phương Nguyên đã đột nhiên phồng lên.

Một thân thanh khí tăng mạnh, ầm ầm khuấy động tứ phương, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã thôi động tới cực hạn, hư không mờ mịt chấn động, ngay cả nhật nguyệt tinh thần sau lưng hắn dường như cũng bị thanh khí mờ mịt này nhuộm đẫm, phủ lên một tầng nhan sắc thần bí và hư ảo.

Các tu sĩ chung quanh đều có chút kinh hãi nhìn về phía Phương Nguyên, không rõ hắn hiện giờ thôi động một thân pháp lực là muốn làm gì. .

- Đó là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết?

Vân trưởng lão có chút sợ hãi nhìn về phía Phương Nguyên:

- Sao còn mạnh hơn cả đại trưởng lão ngàn năm trước...

Khi suy này còn chưa hiện lên, tay phải Phương Nguyên cũng giơ lên.

- Rắc.

Lần này hắn thi triển Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, trong thanh khí, lôi quang lấp lánh, điện xà chạy quanh, cuồng phong đột nhiên nổi lên, chiếu sáng khuôn mặt không có biểu tình của Phương Nguyên, Lôi Linh Chu Tước, Lôi Linh Thanh Lý, Bất Tử Liễu đều lúc ẩn lúc hiện bên cạnh hắn, khi đến cuối cùng, lôi quang đó chiếu rọi xung quanh, dẫn động thiên tượng, đột nhiên một đạo điện quang thô to như cánh tay trẻ con từ trên trời đánh xuống.

- Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn...

- Đó chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Thiên Lai Thành Kim gia?

Một màn này lập tức khiến vô số tu sĩ khiếp sợ, nhất là sứ giả của mấy đại tiên môn tới Thanh Dương Tông xem lễ, nhưng dường như lờ mờ mang theo mục đích nào đó, thấy Phương Nguyên thi triển lôi pháp này, liền lộ ra bộ dạng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment