Chương 966: Trong tối kiếm lợi, ngoài sáng đoạt danh (2)
Nhưng thực lực của nó sờ sờ ra đó, cho dù không ai thừa nhận, nó cũng quả thật là cường đại.
Việt Quốc Ngũ Tông, cho dù gộp lại cũng chưa chắc là đối thủ của Âm Sơn Tông.
Hơn nữa, không tới một tháng trước, trong đạo chiến cuối cùng của đại khảo lục đạo Trung Châu Vấn Đạo Sơn, yêu ma Nam Hoang Thành hóa thân thành Huyết Sứ Giả, họa loạn đạo chiến, chọc cho Tiên Minh tức giận, nghiêm tra việc này, tuy đến hiện giờ, vẫn chưa có kết quả, nhưng quan hệ của Tiên Minh và Yêu vực vẫn lập tức trở nên khẩn trương, mà tiên môn có quan hệ gần với yêu ma, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Mà lúc này, Âm Sơn Tông phản ứng cũng cực nhanh, lập tức chặt đứt tất cả qua lại với yêu ma, nhún mình tự thủ, đóng cửa không ra, cũng chính bởi vậy, lửa giận của Tiên Minh thậm chí không thể đốt tới trên người bọn họ.
Đối mặt với đại đạo thống như vậy, sao có thể giống như đối phó với Việt vương đình?
Thấy Phương Nguyên dường như ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, Lý Hồng Kiêu dường như có chút bất đắc dĩ.
Thở dài mấy tiếng, nàng ta vẫn không nhịn được lại khuyên nhủ:
- Hay là tạm thời thu lại tâm tư tìm tới Âm Sơn Tông đi, ngươi có thể đối phó Việt vương đình, Tiên Minh không ngăn cản, đó là bởi vì Việt vương đình làm việc quả thật để lại rất nhiều nhược điểm, nhưng Âm Sơn Tông lại khác, trong bọn họ có cao nhân, có thể ảnh hưởng đến quyết định nào đó của Tiên Minh, ngươi nghĩ xem, chuyện Huyết Sứ Giả lần này ầm ĩ như vậy, Âm Sơn Tông lại không bị liên lụy là bao, chẳng lẽ vẫn chưa đủ chứng tỏ một số vấn đề à?
Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngây ra:
- Trong Tiên Minh có người của Âm Sơn Tông?
Lý Hồng Kiêu nói:
- Tông chủ đời trước của Âm Sơn Tông rất có dã tâm, chiêu số hắn đi lại khác với đại bộ phận tiên môn, từ sau khi biết ân oán của ngươi và Âm Sơn Tông, ta cũng không phải chưa tra một số chuyện của Âm Sơn Tông, lúc đầu cảm thấy Âm Sơn Tông bình thường vô kỳ, lập nghiệp từ tà lộ, cấu kết yêu ma, nội tình không sâu, nhưng về sau lại phát hiện bọn họ rất có thủ đoạn, mấy năm qua, tuy Âm Sơn Tông không xuất hiện nhân tài gì, nhưng bọn họ lại một mực nỗ lực đưa đệ tử nhà mình vào trong Tiên Minh để bồi dưỡng.
- Đưa vào trong Tiên Minh?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, thực sự lắp bắp kinh hãi.
Kỳ thật hắn cũng biết Tiên Minh cứ cách một đoạn thời gian sẽ tuyển nhận một số đệ tử trẻ tuổi từ các đại tiên môn thiên hạ, thậm chí là tà môn và yêu ma để mình sử dụng, chỉ là vô cùng nghiêm khắc, người muốn vào Tiên Minh rất nhiều, nhưng người có thể tiến vào Tiên Minh lại cực ít, càng mấu chốt hơn là, có rất nhiều tiên môn không qua được đạo khảm đó, ngược lại không hy vọng đệ tử mà nhà mình vất vả bồi dưỡng lại tiến vào Tiên Minh.
Trước đây khi ở Thanh Dương Tông, tông chủ từng cố ý muốn thu Phương nguyên vào tông chủ nhất mạch, bồi dưỡng thật tốt, lúc ấy Thanh Dương Tông có người đề xuất dị nghị, cho rằng Phương Nguyên lúc ấy đã được Tiên Minh Tuần Giám Sứ coi trọng, vạn nhất vất vả bồi dưỡng rồi Phương Nguyên lại tiến vào Tiên Minh, như vậy giống như chui vào biển sâu, có thể từ nay về sau sẽ không thấy nữa, một phen tâm huyết cũng theo đó mà trôi theo dòng nước!
Bởi vậy, Phương Nguyên cũng không ngờ, Âm Sơn Tông lại đi theo con đường ngược lại.
Lý Hồng Kiêu thản nhiên nói:
- Kỳ thật các đại đạo thống đều sẽ vừa bồi dưỡng Đạo Tử chân truyền truyền thừa hương khói nhà mình, vừa đưa một số nhân tài vào Tiên Minh, chuẩn bị cả hai tay, có điều Âm Sơn Tông khác với người khác, không bồi dưỡng ra nhân tài, lại dùng hết tâm tư đưa vào trong Tiên Minh, có điều đưa tới đều là một số huyết mạch của tông chủ nhất mạch mà thôi, phía trước phía sau đưa tới không ít, nhưng cũng đều như đá chìm đáy biển, không hề có động tĩnh, có điều nghe nói bắt đầu từ mấy năm trước, cũng có một người đứng vững được trong Tiên Minh...
- Là ai?
Phương Nguyên nhíu mày, có chút quan tâm.
- Không rõ...
Lý Hồng Kiêu lắc đầu nói:
- Cho dù là Cửu Trùng Thiên chúng ta cũng không thể dễ dàng dò la được một số bí mật trong Tiên Minh.
Phương Nguyên gật đầu, tỏ vẻ lý giải đối với điều này.
Lý Hồng Kiêu nói:
- Có điều, theo ta được biết địa vị của người này trong Tiên Minh không thấp, nếu tuyên dương ra, danh đầu đệ nhất đại tiên môn Vân Châu của Âm Sơn Tông đã sớm được tọa thực, nhưng không chỉ là người đó không có danh khí, Âm Sơn Tông cũng luôn giữ bí mật về người này, thà để người khác cười họ không có người nối nghiệp, đây có lẽ cũng tính là đặc điểm nhất quán của những người được Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, xử sự nhún nhường, không hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ muốn âm thầm thủ lợi!
Phương Nguyên gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ nhíu mày suy tư.
Lý Hồng Kiêu thấy bộ dạng này của hắn liền thở dài:
- Nói thật, Việt Hoàng vốn chỉ lá chắn Âm Sơn Tông đẩy ra, khi ngươi chưa trở về, Việt Hoàng là quân cờ để đối phó ngũ đại tiên môn, ngươi lần này đến, kỳ thật cho dù ngươi không ra tay, Âm Sơn Tông cũng sẽ tiêu diệt Việt Hoàng, dù sao Việt Hoàng chết rồi, chuyện trong giới tu hành Việt Quốc sẽ không liên quan gì tới Âm Sơn Tông nữa, bọn họ có thể chối bỏ sạch sẽ, lúc này, nếu ngươi tìm tới cửa, e là không lên tiếng phê phán được, ngược lại còn bị chế giễu.
Nghe Lý Hồng Kiêu nói vậy, Phương Nguyên cũng không nhịn được mà gật đầu.
Lý Hồng Kiêu lúc này mới mỉm cười, nói:
- Vậy ngươi hiện tại chuẩn bị làm thế nào?
Phương Nguyên bỗng nhiên cười cười, nói:
- Không phải nói trực tiếp tìm tới cửa à?
- Trời ạ, sa trước kia ta không phát hiện ngươi cố chấp như vậy?