Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 967 - Chương 967: Nợ Thì Phải Trả (1)

Chương 967: Nợ thì phải trả (1)
Lý Hồng Kiêu tức tới bật cười:

- Chuyện của giới tu hành Việt Quốc, ngươi không đổ lên đầu họ được đâu!

Phương Nguyên nhìn ra Lý Hồng Kiêu đã có chút tức giận, cũng cười cười, nói:

- Lần này không phải vì giới tu hành Việt Quốc!

Lý Hồng Kiêu kinh ngạc nói

- Vậy thì vì gì?

Phương Nguyên nói:

- Vì bản thân ta, đây là thù riêng giữa ta và Âm Sơn Tông!

Lý Hồng Kiêu bất đắc dĩ quay đầu đi:

- Có gì khác nhau à?

- Có chứ!

Phương Nguyên nói:

- Giống như đệ tử Âm Sơn Tông mà ngươi nói, có lẽ hắn là chú ý tới ẩn hình biệt tích, âm thầm thủ lợi, nhưng ta lại theo đuổi đường đường chính chính, ngoài sáng đoạt danh. Cũng nhờ ngươi vừa nói, mới khiến ta nghĩ ra phương pháp!

Lý Hồng Kiêu kinh ngạc nói:

- Ngươi muốn làm như thế nào?

Phương Nguyên cười nói:

- Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi!

Lý Hồng Kiêu còn muốn hỏi, nhưng Phương Nguyên cũng đã bỏ đi, khiến nàng ta tức tới giậm chân bình bịch.

- Điện hạ, việc gì phải sốt ruột như vậy, Phương Nguyên tiểu tiên sinh đã nói như vậy, tất nhiên có chủ ý của hắn!

Thôi công công không biết từ khi nào đi tới bên cạnh Lý Hồng Kiêu, cười dài khuyên nhủ.

Lý Hồng Kiêu thở phì phì nói:

- Vậy hắn không nói cho ta biết là cố ý cười ta ngu à?

Thôi công công cười nói:

- Phương Nguyên tiểu tiên sinh khác với công chúa, hắn là từ tầng dưới lên, nhìn chuyện tất nhiên cũng khác với ngài, cho nên thứ hắn có thể nghĩ đến, ngài lại không nghĩ đến, đây không phải bởi vì ngài dốt, mà là kinh lịch khác nhau mà thôi!

Lý Hồng Kiêu vậy , chỉ có thể nổi giận nói:

- Vậy ta muốn nhìn xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?

Bên Việt vương đình hiện giờ chính là rối như tơ vò, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xử lý xong, Phương Nguyên không ở thêm, nói chuyện xong với Lý Hồng Kiêu liền trực tiếp trở về tiên môn, trên đường đi gặp không ít người từ ngũ đại tiên môn tới, từ xa nghe nói tin tức Việt Hoàng bị bắn chết, tất nhiên lại là một mảng hân hoan, Việt Hoàng bị diệt, chính là lại khích lệ sĩ khí của ngũ đại tiên môn.

Mắt thấy chuyện Việt vương đình đã xong, bọn họ cũng không vội đi tới, dứt khoát vây quanh Phương Nguyên quay về Thanh Dương Tông.

- Ha ha, Phương tiểu hữu một tên tru Việt Hoàng, thần thông quảng đại, đã định trước là danh dương thiên hạ...

- Trung Châu Đạo Chiến, cách giờ mới có một tháng, thần thông của Phương tiểu hữu lại tinh tiến rồi.

- Một tên đó kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, thần uy khó lường, chẳng lẽ chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn danh chấn thiên hạ của Phương tiểu hữu à?

- Tiếc thay, lão phu chỉ chậm một bước, liền không được thấy một tên kinh diễm này.

- Ha ha, không trách Lữ lão, chỉ trách Việt Hoàng đó không chịu nổi một kích...

- ...

Phương Nguyên được mọi người vây quanh chạy về Thanh Dương Tông, lại lập tức được sứ giả của các đạo thống trong tiên môn nghênh đón, nhất thời tiếng bàn tán không dứt bên tai, những sứ giả này đều là hạng người có địa vị cực cao trong các đại đạo thống, nắm giữ trọng quyền, vi cũng kinh người, nhưng lúc này, ai nấy đều hạ thấp tư thái, đủ loại lời ca ngợi được trút ra.

Ngay cả hơn hai mươi người đi theo Phương Nguyên tới Việt vương đình, lúc này cũng thành nhân vật anh hùng được các đệ tử Thanh Dương Tông và các vị gia chủ chấp sự của gia tộc tu chân vây quanh, vừa về liền đều quấn lấy hỏi thăm quá trình cụ thể của trận chiến này.

Trước đó, còn có rất nhiều Thanh Dương đệ tử cho rằng trận chiến này sẽ rất hung hiểm, nào ngờ lại kết thúc nhanh như vậy?

Trong lòng thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, quả thực có chút không lý giải được thực lực hiện giờ của Phương Nguyên.

Chỉ là đối với tiếng hoan hô như nước trên dưới tiên môn, trên mặt Phương Nguyên lại không có nhiều vẻ hưng phấn, sau khi chào hỏi người tới chúc mừng, liền cáo tội với mọi người, sau đó cùng đám người Thanh Dương tông chủ, Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão tới Thanh Dương chủ điện.

Ước chừng sau nửa canh giờ, cũng không biết bọn họ thương nghị gì.

Khi cửa điện mở ra, có thể thấy được sắc mặt đám người Thanh Dương tông chủ có chút trầm trọng phức tạp, vẻ mặt Phương Nguyên thì vẫn bình tĩnh.

- Mời sứ giả các phương tới đây!

Tiểu Kiều sư muội đứng ở ngoài điện, khi Phương Nguyên vừa về núi, tông chủ biết Phương Nguyên rời khỏi đã lâu, không quen với tình hình gần đây của tiên môn, sai tiểu Kiều sư muội giúp hắn xử lý công việc, tiểu Kiều sư muội cũng vô cùng tận thức tận trách, một tấc cũng không rời.

Nghe thấy Phương Nguyên phân phó, tiểu Kiều sư muội hơi ngẩn ra, không biết lúc này mời sứ giả các phương tới làm gì.

Nhưng nàng ta rất nhu thuận, cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy đi tới ngoài điện.

Vào lúc đại điển tấn thăng của Phương Nguyên, không biết có bao nhiêu tiên môn tới xem lễ.

Rồi sau mấy ngày, đã có một bộ phận sứ giả tiên môn cáo biệt về núi, nhưng vẫn có một số ở lại.

Hơn nữa ở lại không ngờ phần lớn là một số sứ giả tiên môn nội tình thâm hậu.

Càng thần kỳ hơn là, trong mấy ngày sau đại điển, vẫn có thêm sứ giả tiên môn lục tục kéo tới, trên danh nghĩa đều là bái phỏng lục đạo khôi thủ, chúc mừng hắn tấn thăng Thanh Dương trưởng lão, đối với các đệ tử Thanh Dương Tông mà nói, tất nhiên càng cảm thấy hưng phấn hơn, lúc này người đến bái phỏng tiên môn càng nhiều, càng chửng tỏ danh hào lục đạo khôi thủ này đáng giá, đối với bọn họ mà nói cũng càng có lợi.

Có điều dưới sự náo nhiệt ngoài mặt, tông chủ và mấy vị trưởng lão của Thanh Dương Tông đã sớm cảm thấy có chút không thích hợp.

Bọn họ lúc đầu chỉ cho rằng những đạo thống và thế gia tiên môn này chính là tới vì danh đầu, tiềm lực của Phương Nguyên cùng với lời mời của Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa mà đến.
Bình Luận (0)
Comment