Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 969 - Chương 969: Một Tay Che Trời

Chương 969: Một tay che trời
Trong lòng, khó tránh khỏi dâng lên một loại đau xót.

Đây dù sao cũng là một đạo thần pháp, nếu lưu lại trong Thanh Dương Tông, vậy sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích?

Cho dù bán ra bên ngoài, cũng sẽ bán được bao nhiêu chân kim bạch ngân.

Ai ngờ, tên bại gia tử Phương Nguyên này cứ như vậy đáp ứng muốn tặng miễn phí?

Lúc này, cũng là Thanh Dương tông chủ cùng với Vân trưởng lão, tuy cũng cười khổ, nhưng thần sắc vẫn coi là bình tĩnh.

Nhất là, sâu trong thần sắc bình tĩnh đó dường như còn mang theo vẻ thổn thức.

Thanh Dương tông chủ thấp giọng cười khổ, nói với Vân trưởng lão,

- Có nhớ tới một người không?

- Có!

Vân trưởng lão thấp giọng nói:

- Chưa bao giờ coi bí pháp là bí pháp, rất nhiều năm trước cũng có một người...

Thanh Dương tông chủ nói:

- Nhưng hai người này vẫn có chút khác nhau..

...

- Phương Nguyên tiểu tiên sư, vậy ý của ngươi là..

Trong những tiếng xôn xao, vẫn là trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia thấp giọng nói một câu, người xung quanh nghe vậy đều im lặng.

- Ý tứ của Phương mỗ rất đơn giản...

Nghênh đón vô số ánh mắt vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, Phương Nguyên bình tĩnh trả lời, sau đó ánh mắt lộ ra có chút lạnh lùng:

- Pháp này Phương mỗ vốn là định để lại trong Thanh Dương đại điện cho mọi người cùng xem, nhưng vãn bối nguyện truyền pháp cho thế nhân, nhưng thế nhân...

- ... Có nguyện theo ta cùng trảm yêu trừ ma không?

Lời ấy vừa được hỏi, các tu sĩ chung quanh lập tức ngẩn ngơ, không khí lộ ra có chút áp lực.

- Phương Nguyên tiểu tiên sư, vậy ý của ngươi là...

Lúc này, vẫn là đại trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia trầm giọng mở miệng hỏi một câu.

Chung quanh liền trở nên im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.

- Thần pháp tất nhiên là sẽ truyền, hơn nữa sẽ không nhận một xu, nhưng lúc truyền pháp, Phương mỗ cũng phải xem phẩm tính thế nào, hiện giờ chư vị đường xa mà đến, ý ở cầu pháp, Phương mỗ cũng không giả bộ hồ đồ, thần pháp chính ở chỗ này, nhưng truyền cũng chỉ truyền cho người có lý niệm tương hợp với Phương mỗ!

Phương Nguyên chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:

- Vân Châu Âm Sơn Tông, một tay che trời, họa loạn Vân Châu, sáu năm trước, Phương mỗ vẫn chỉ là một Thanh Dương tiểu đồ, thấy có yêu ma làm loạn ở Thái Nhạc Thành, cùng các đồng môn cầm kiếm giết chết, yêu ma không lên tiếng, Âm Sơn Tông lại sai chân truyền điều tra dò hỏi, cuối cùng tìm tới cửa, bức tiên môn bắt ta, may có sư môn che chở, Âm Sơn Tông lại âm thầm sai Cửu U Cung, ven đường đuổi giết, vô số đồng môn tử thương, mới xem như bảo vệ được cái mạng nhỏ này của Phương mỗ.

Nói đến đây, hai mắt Phương Nguyên đã trở nên lạnh lùng, nói:

- Hiện giờ Phương mỗ cuối cùng cũng trở về, không nghĩ gì khác, chỉ muốn đến sơn môn Âm Sơn Tông hỏi một chút, lúc trước Phương mỗ giữa đường gặp yêu ma, cầm kiếm giết hắn, chẳng lẽ là sai à?

Những lời này khiến mọi người kinh hãi, Thanh Dương Tông trên dưới đều biến sắc.

Mà các trưởng lão và sứ giả chung quanh nghe vậy, đều hơi nghiêm lại, lòng đầy căm phẫn.

- Ầm!

Đại trưởng lão Trung Châu Nam Cung gia vỗ mạnh một chưởng, quát:

- Đã sớm nghe nói Âm Sơn Tông có qua lại với yêu ma, lại không biết đã sa vào làm chó săn cho yêu ma, nghe thấy chuyện bất bình này, lão phu không thể nhịn được, Phương tiểu hữu, lão phu cùng đi với ngươi!

- Không sai, thị phi trắng đen, sao có thể đảo lộn, tới Âm Sơn Tông để hỏi cho rõ ràng!

- Yêu nô như vậy, cũng xứng làm người?

Có hắn đi đầu, các đại tiên môn khác cũng đều lửa giận ngút trời, hét lớn.

Nhất thời trong cả điện, sát khí nghi ngút.

Mà lúc này, Phương Nguyên không hề dong dài, trực tiếp đi ra ngoài điện, trong mắt đầy sát khí.

Trong lòng, một cỗ khí bực bội đâm trái gái phải, thốt lên:

- Âm Sơn Tông các ngươi quả thật là bản lĩnh thông thiên, kết giao với yêu ma sâu như vậy, thông đồng làm việc sấu, sau việc Trung Châu xuất hiện Huyết Sứ Giả, lại vẫn có thể dọn sạch đầu đuôi, khiến cho lửa giận của Tiên Minh không trút được xuống đầu, việc Việt Quốc lại nhẹ nhàng đẩy ra một lá chắn liền chối bỏ sạch sẽ.

- Chỉ có điều, các ngươi có thể né được Tiên Minh, né được chuyện Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nhưng hiện giờ, con kiến sáu năm trước suýt nữa bị các ngươi một cước giẫm chết mang theo một bụng thù riêng đốt tới, chuyện này, các ngươi còn tránh được không?

- Đã nợ thì luôn phải trả!

Một kiếm ra khỏi Thanh Dương Tông, sát khí bức Âm Sơn...

Phương Nguyên bảo Quan Ngạo lái pháp chu, bay lên trời cao, trực tiếp ầm ầm phá tan tầng mây, tới thẳng Âm Sơn Tông.

Sau lưng hắn là pháp chu do các đại tiên môn điều khiển, vội vàng đuổi theo, đó quả thực là có tới mấy trăm chiếc pháp chu, đều là bảo vật của các đại đạo thống, phẩm chất không thấp, tiên uy cuồn cuộn, cứ như vậy cùng bay lên không, giống như mây đen áp đỉnh, đông nghìn nghịt một mảng, che phủ cả nửa bầu trời.

Lúc này, còn có rất nhiều đệ tử Thanh Dương Tông và trưởng lão chấp sự tứ đại tiên môn vẫn chưa rõ tình hình.

Chỉ là bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một màn như vậy, lập tức cả kinh không nói ra lời.

- Trời ạ, đây là muốn làm gì thế?

- Chẳng lẽ thực sự bá đạo như vậy, trực tiếp tới Âm Sơn Tông...

- ...

Lúc trước khi rất nhiều tiên môn tới Thanh Dương bái phỏng, phô trương cỡ nào, hiện giờ sát khí cũng đậm bấy nhiêu.

- Sứ giả của các đại tiên môn không ngờ thật sự cam tâm để hắn sử dụng à?

Mà ở hậu sơn Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu đang nhàn tọa trong lương đình thấy một màn này, cũng có chút trố mắt đứng nhìn.

Thôi công công ở bên cạnh bật cười:

- Dù sao vị Phương Nguyên tiểu tiên sinh này chính là lấy ra một đạo thần pháp...
Bình Luận (0)
Comment