Chương 996: Sự trừng phạt của Tiên Minh (1)
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:
- Lúc trước khi giao tiếp, không biết bọn họ là người của Vong Tình Đảo, chỉ biết bọn họ rất mạnh, địa vị cao, về sau kiến thức nhiều hơn, dần dần tất nhiên cũng đoán được bọn họ là người của Nam Hải Vong Tình Đảo!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Ngươi ở đó có bằng hữu à?
Phương Nguyên nói:
- Có một bằng hữu rất tốt!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Chỉ là bằng hữu thôi sao?
Phương Nguyên nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:
- Có một số lời không nên nói rõ...
Lý Hồng Kiêu cũng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó do dự nói:
- Cho nên... Chỉ xem như có ước định?
Phương Nguyên gật đầu.
Lý Hồng Kiêu cười lạnh một tiếng, nói:
- Chẳng trách ngươi luôn giả ngu!
Phương Nguyên lần này không nói gì, cũng không giả ngu, mà là trực tiếp coi như không nghe thấy.
Lý Hồng Kiêu trực tiếp quay đầu nhìn hắn, nói:
- Nếu đã như vậy, vì sao không trực tiếp đi tìm nàng ta?
- Chưa tới lúc...
Phương Nguyên thở dài một tiếng, sau đó lại cười khổ nói:
- Chủ yếu vẫn là thực lực kém quá xa!
Lý Hồng Kiêu bĩu môi, vừa định nói tiếp, lại đột nhiên hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn vào trong không trung, liền thấy một chiếc pháp chu cực lớn từ phía đông đang tới, từ từ dừng lại trên vùng trời Thanh Dương Tông, sau đó có mấy thân ảnh tay áo bào dài có mấy từ trên pháp chu bay xuống, từ khí cơ cho thấy, mấy người này không ai không phải là hạng người khí cơ thâm trầm, tu vi hơn người, hiển nhiên không giống người thường.
- Tới rồi...
Phương Nguyên nhìn thấy mấy người này, cũng thấp giọng thở dài, chậm rãi đứng lên.
Chỉ thấy mấy người đó đều mặc bào phục màu tím của Tiên Minh, trong đó Phương Nguyên nhìn thấy Vân Châu Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn, Tuần Giám Sứ Triệu Trí Trăn đã gặp ở Trung Châu, chủ khảo áo đen trước đây cũng từng gặp ở đại khảo lục đạo Trung Châu, trừ bọn họ ra còn có mấy vị Tuần Giám Sứ mà Phương Nguyên chưa bao giờ thấy, được vây ở giữa là một vị lão tu râu dài mặc áo trắng.
- Bái kiến mấy vị tiên sứ...
Phương Nguyên khom người, khách khí thi lễ với mấy người này.
- Ài, Phương Nguyên tiểu hữu...
Tuần Giám Sứ Triệu Trí Trăn nhìn Phương Nguyên một cái, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ than khẽ.
- Thôi, trước tiên tìm chỗ nói chuyện đã!
Vân Châu Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn vội vàng khuyên một câu, Phương Nguyên liền đứng dậy, muốn dẫn bọn họ tới Thanh Dương chủ điện, nhưng mấy vị này lại tỏ ý không cần, vào tiểu lâu của Phương Nguyên, ngồi xuống trong phòng khách, Lý Hồng Kiêu có chút quan tâm, nhưng vẫn theo lễ số, không vào theo, thế là trong phòng khách tiểu lâu, chỉ còn Phương Nguyên cùng với mấy vị Tuần Giám Sứ, còn có người lớn tuổi áo trắng kia.
Sau khi ngồi xuống, lão giả áo trắng râu dài nhìn Phương Nguyên một cái, thấp giọng nói:
- Chuyện lần này rất nghiêm trọng!
- Chuyện đương nhiên rất nghiêm trọng, nếu không sao lại có tới ba vị Tuần Giám Sứ cộng với một vị Trấn Thủ chuyên môn vì mình mà đến?
Phương Nguyên nghe vị lão giả áo trắng kia nói vậy, cười khổ một tiếng, nhưng cũng không quên đạo đãi khách, nấu cho mấy vị mỗi người một ly đan trà, nhất nhất đưa đến trên tay bọn họ, sau đó mới ngồi xuống nghe bọn họ tuyên bố sự trừng phạt đối với mình.
Bộ dạng thong dong và hờ hững này cũng khiến mấy vị phải nhìn Phương Nguyên với ánh mắt khác.
Vốn có lẽ cũng chuẩn bị một số lời trách cứ, nhưng hiện giờ lại không nói ra được.
Thở dài nhìn nhau một cái, cũng đều từ trong mắt nhau nhìn thấy một tia thương xót...
- Trà ngon.
Lão giả áo trắng chậm rãi nhấp một ngụm, thở dài một tiếng, buông chén trà, nhìn Phương Nguyên nói:
- Chuyện Âm Sơn Tông đã điều tra xong, tà môn bực này, bị diệt không oan, nhưng ngươi không nên giết Chu Linh Đồng đó, lúc này nói với ngươi cũng không có tác dụng gì, hắn là người của Tiên Minh Ám Tử Đường, để bồi dưỡng ra bọn họ, Tiên Minh phải bỏ rất nhiều tâm huyết, nhưng không ngờ một người không cẩn thận bị ngươi giết chết, bất kể là như thế nào, ngươi lần này cũng phạm phải quy củ của Tiên Minh, cho dù muốn bảo vệ ngươi, cũng không tiện xuất thủ.
- Ta minh bạch!
Phương Nguyên gật đầu, thản nhiên nói:
- Người sinh ra ở hậu thế, luôn nên tuân thủ quy tắc, ta ở trong quy tắc này tất nhiên không thể nhảy ra, người đó ta không thể lưu lại, cho nên không giết hắn không được, nhưng ta cũng nguyện ý nhận trừng phạt vì giết hắn...
Hắn lúc này không định phân biện gì cho mình.
Chu Linh Đồng lúc ấy sở dĩ không ngại mình, là vì có quy củ hộ thể.
Trước khi mình giết hắn, đã biết sẽ bị trừng phạt, đây vốn là chuyện đoán trước được được rồi.
- Tiểu bối ngươi...
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn lúc này không nhịn được nhíu mày, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trầm giọng nói:
- Vì sao phải vào thời điểm mấu chốt này làm ra chuyện không có lý trí như vậy? Chu Linh Đồng đó quả thật nền tảng không sạch sẽ, tâm thuật bất chính, nhưng hắn dù sao cũng là người của Tiên Minh, Tiên Minh có quy củ của Tiên Minh, ngươi là người được Tiên Minh lựa chọn, nếu có người ngoài ỷ vào cảnh giới khinh ngươi, giết ngươi, Tiên Minh sẽ không cho phép, nhưng lần này ngươi giết người ta, cũng phạm sai lầm lớn, Tiên Minh cũng không cho phép...
Nói xong liền thở dài:
- Nếu không phải lần này Thái Hư tiên sinh tự mình cầu tình cho ngươi, ngươi thậm chí có khả năng sẽ bị...
- Xin Triệu tiên sinh thay ta cảm tạ Thái Hư tiên sinh...
Phương Nguyên nhẹ nhàng thi lễ, lạnh lùng nói:
- Ta nguyện ý nhận trừng phạt, nhưng ta cảm thấy rất đáng!
- Nhưng ngươi...
Triệu Chí Trăn có chút tức giận, ngừng lại một chút, mới hạ thấp giọng, nói:
- Nhưng ngươi có biết cái giá phải trả là gì không? Tiên Minh để bồi dưỡng đám Tiên Miêu các ngươi mau chóng trưởng thành, mở Côn Luân Sơn Hỗn Độn Đạo Điện, không biết ban thưởng bao nhiêu tạo hóa và tài nguyên.