Chương 997: Sự trừng phạt của Tiên Minh (2)
- Trong những ngày gần đây ngươi công khai tâm pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn ở Thanh Dương Tông, đây là chuyện tốt, nhưng ở Côn Luân Sơn, công khai đâu chỉ là thần pháp, thậm chí còn có rất nhiều tiên pháp, cùng với một bộ phận thiên công, ngươi vốn là người mà ta và Thái Hư tiên sinh xem trọng nhất, nhưng hiện tại...
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, liền không nhịn được mà trầm mặc.
Hắn lại nghiêm túc suy nghĩ, nếu như cho cơ hội quay lại, mình liệu có giết Chu Linh Đồng hay không?
Sau đó phát hiện mình vẫn sẽ làm như vậy, trong lòng liền dễ chịu hơn!
Lão giả râu dài áo trắng đó lúc này thở dài một tiếng, nói:
- Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, Tiên Minh dù sao vẫn tiếc tài, hơn nữa sau chuyện Âm Sơn Tông bị diệt quả thật cũng tra ra rất nhiều thứ, mà trong đó, lại có không ít chuyện liên quan tới Chu Linh Đồng, hắn cũng coi như bị trừng phạt đúng tội, bởi vậy Thái Hư tiên sinh xin chúng ta mở một mặt lưới với ngươi, lần này chúng ta sẽ không phạt gì ngươi, chỉ là cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn Hỗn Độn Đạo Điện đã không còn, đạo Tử Bảng Tiên Chiếu đó, ngươi trả lại đi.
- Chỉ mất đi cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn thôi à?
Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngẩn ra.
Hắn đứng dậy, hai tay dâng một đạo tử chiếu Tiên Minh đặc biệt đưa cho mình sau đại khảo lục đạo .
Hiện giờ hắn đã minh bạch ý nghĩa mà tử chiếu này đại biểu, nhưng cảm thấy cũng chẳng có gì phải tiếc.
Trên thực tế, lần này trừng phạt của Tiên Minh đối với hắn, đã nhẹ hơn trong tưởng tượng.
Cũng không biết có phải bởi vì Chu Linh Đồng bị tra ra nền tảng không sạch sẽ, trong Tiên Minh không ai nguyện ý ra mặt cho hắn, hay là Thái Hư tiên sinh tự mình giúp mình cầu tình, dẫn tới Tiên Minh mở một mặt lưới, nhưng lần trừng phạt này trên bản chất thì chẳng khác nào là không có.
Tiên Minh chỉ thu hồi tạo hóa vốn đã ban cho mình mà thôi.
Có điều trước khi giao tử chiếu, Phương Nguyên vẫn do dự một chút, sau đó hỏi một vấn đề.
- Vậy ta còn có cơ hội tiến vào Lang Gia Các đọc sách không?
Lão giả râu dài áo trắng đó hơi ngẩn ra, nói:
- Đó là phần thưởng Lang Gia Các tăng cho ngươi, không liên quan gì tới Tiên Minh cả, tất nhiên là vẫn có!
Phương Nguyên gật đầu, trong lòng cũng an tâm hơn một chút.
- Lần này xử phạt đối với ngươi rất nhẹ, một là vì đại kiếp buông xuống, Tiên Minh không muốn chôn vùi thêm một nhân tài, thứ hai cũng là Thái Hư tiên sinh cầu tình cho ngươi, ba là ngươi nguyện ý công khai một đạo thần pháp, truyền thừa cho thiên hạ, điều này cũng phù hợp với lý niệm của Tiên Minh, khiến cho rất nhiều tiền bối trong Tiên Minh xem trọng ngươi, cho nên ngươi xem như gặp may mắn, không phải vì thế mà trả giá quá lớn...
- Nhưng, ngươi phải nhớ rõ, đừng thực sự cho rằng Tiên Minh nương tay, lần sau còn gây ra đại họa, sẽ không cho ngươi thêm cơ hội đâu!
Trưởng lão áo trắng thu hồi tử chiếu của Phương Nguyên, hơi do dự một chút, thấp giọng khuyên nhủ.
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vãn bối hiểu mà!
Lão giả dường như vẫn muốn giáo huấn vài câu, nhưng lại không nói ra được gì.
Nhìn Phương Nguyên không giống người không hiểu đạo lý, người như vậy mà muốn giáo huấn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cũng lúc này, lão già áo đen chậm rãi đi ra, chính là chủ khảo áo đen lúc trước từng gặp ở đại khảo lục đạo, hắn trầm giọng nói:
- Lần này lão phu đi theo tới đây, cũng không phải là vì ngươi, mà là vì khôi thủ kiếm đạo tên là Quan Ngạo, kẻ này cũng theo ngươi giết tới Âm Sơn Tông, nhưng ngươi đã gánh tội rồi, hắn sẽ không bị trừng phạt gì, lão phu cũng lo chuyện ngươi bị phạt sẽ ảnh hưởng đến hắn, cho nên đặc biệt tới một chuyến, hy vọng ngươi đừng phá hỏng chuyện hắn tiến vào Côn Luân Sơn...
- Quan Ngạo sư huynh...
Phương Nguyên nghe đến đây, hơi ngẩn ra.
Hắn lúc trước chưa nghĩ tới vấn đề này, lúc này lại không khỏi nỗi lòng hơi rối loạn.
Đúng vậy, mình không có cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn, vậy Quan Ngạo thì sao?
Vưa nghĩ đến đây, không nhịn được nhìn chủ khảo áo đen, muốn nói lại thôi.
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn dường như cũng nhìn ra lo lắng trong lòng Phương Nguyên, liền nhẹ giọng giới thiệu:
- Vị này là Phục Ma Trấn Thủ Triệu Thái Tuế, cũng là chủ khảo đại khảo kiếm đạo trước đây, hắn năm đó tung hoành Ma Biên, trấn áp ma vật mấy trăm năm, chính là một trong thập đại thần tướng nổi tiếng gần xa của Tiên Minh, tu vi thâm hậu, thanh danh vang xa, cũng là bạn tốt của Thái Hư tiên sinh, ngươi có thể tin được hắn.
Phương Nguyên nghe vậy, hơi do dự, thấp giọng nói:
- Tiền bối, Quan Ngạo sư huynh của ta đôn hậu thành thật, tính tình đơn thuần, không có tâm kế, vãn bối tất nhiên muốn tốt cho hắn, nhưng sau khi vào Côn Luân Sơn, tiền bối có thể đảm bảo... hắn có thể an toàn không?
- An toàn?
Chủ khảo áo đen nghe vậy, lập tức minh bạch, chậm rãi lắc đầu:
- Hắn không thể an toàn, tất cả người tiến vào Côn Luân Sơn đều không có đãi ngộ này, muốn trưởng thành, làm sao có thể lúc nào cũng an toàn? Có điều lão phu minh bạch ý tứ trong lời nói của ngươi, ngươi là sợ hắn rời khỏi ngươi, bị người ta khi dễ, hãm hại, điều này thì ngươi có thể yên tâm, có lão phu bên cạnh, không ai sẽ làm tổn thương tới một sợi tóc của hắn.
Phương Nguyên nghe thấy vậy, trầm mặc rất lâu mới nói:
- Nhưng vẫn cần tiền bối bao dung đối với hắn nhiều hơn.
Chủ khảo áo đen hơi trầm mặc, không ngờ rất nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Lão phu có thể cam đoan với ngươi, sẽ đối đãi với hắn như đệ tử thân truyền, ban tất cả tài nguyên cho hắn, đợi tới ngày hắn lên chiến trường Ma Biên, cũng sẽ báo trước cho ngươi!