Chương 998: Cuối cùng vẫn phải đi (1)
Phương Nguyên lại trầm mặc một lát, sau đó gật đầu nói:
- Vậy phiền tiền bối...
Nói xong liền đứng lên thi lễ rất sâu với chủ khảo áo đen này.
Chủ khảo áo đen gật đầu, thản nhiên nhận một lễ này của Phương Nguyên, cũng xác định lời hứa của mình.
- Nếu vậy thì đi đi!
Mấy vị đại nhân vật trong Tiên Minh này làm việc dứt khoát, cũng không ở lâu, càng không định tới chào hỏi tông chủ và trưởng lão của Thanh Dương Tông, thấy mọi việc đã an bài xong, vị lão giả áo trắng đứng lên, chuẩn bị ly khai...
Phương Nguyên nói:
- Uống trà rồi hẵng đi!
Mấy người đó lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, cũng đành nể mặt hắn, sau đó lại ngồi xuống, chậm rãi uống trà.
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn lúc này kéo Phương Nguyên sang bên, thấp giọng dặn dò:
- Ngươi cũng đừng quá thất vọng, ý tứ của Thái Hư tiên sinh là ngươi phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, đừng vội phạm sai lầm gì, tu hành cho tốt, lưu ý thêm hướng đi của Tiên Minh, lập chút công đức, đợi chuyện này nguôi đi rồi, lại tích góp thêm khoảng mười vạn công đức, hắn sẽ an bài cho ngươi tiến vào Côn Luân Sơn!
Phương Nguyên gật đầu nói:
- Vãn bối minh bạch, nếu có cơ hội, hy vọng có thể trực tiếp nói lời cảm tạ với Thái Hư tiên sinh!
Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn xua tay, thở dài:
- Để sau rồi nói, tôn thượng bị thương, đã bế quan rồi!
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, thấy Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn không muốn nói chi tiết, đành thôi không hỏi.
Lúc này, mấy vị trong đại sảnh cũng đã uống trà xong, cùng nhau ra khỏi tiểu lâu, gật gật đầu với Lý Hồng Kiêu, xem như đã làm lễ bái kiến, sau đó Phương Nguyên gọi Quan Ngạo tới, bảo hắn lập tức thu thập chút đồ, đi theo chủ khảo áo đen lên pháp chu.
Quan Ngạo ngây thơ gật đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, theo lời mà làm.
Pháp chu ầm một tiếng, chậm rãi bay lên không, bay tới chân trời phía đông.
Phương Nguyên đứng dưới núi, từ xa thi lễ với pháp chu, trong lòng bỗng nhiên có chút trống vắng.
Mắt thấy pháp chu nháy mắt đã bay đi hơn mười dặm, sắp biến mất dưới trăng sáng, chợt nghe một tiếng hét vang lên, sau đó chỉ thấy hỏa quang đầy trời, Quan Ngạo từ trong pháp chu nhảy xuống, ầm ầm chạy về, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, chạy tới trước người Phương Nguyên, ánh mắt hốt hoảng nói:
- Phương tiểu ca, ngươi không cần ta nữa à?
Phương Nguyên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới nhìn hắn, cười nói:
- Sao lại nói vậy, ta là để ngươi đi học chút bản sự thôi!
- Phương tiểu ca, ta sẽ chăm chỉ đọc sách, ngươi cứ để ta theo ngươi có được không?
Thân thể Quan Ngạo to như một toà núi nhỏ, lúc này lại vừa ủy khuất vừa sợ hãi nhìn Phương Nguyên.
Nỗi lòng Phương Nguyên cũng lập tức trở nên phức tạp, trầm mặc một hồi, mới nói:
- Quan Ngạo sư huynh, ta cũng không nỡ xa ngươi, nhưng đường lớn lên trời, chúng ta đều phải tự đi, sau này ta phải dốc lòng tu hành, e là không chiếu cố được cho ngươi, huống hồ thiên phú của ngươi đã được hiển lộ, ta cũng dần dần cảm thấy không dạy được ngươi nữa... Lần này vào Côn Luân Sơn, đối với ngươi mà nói là một cơ hội, chỉ cần ngươi đến nơi đó, tu hành thật tốt, huynh đệ chúng ta rồi sẽ có một ngày gặp lại, lần này, không phải là ly biệt, mà là để ngày sau gặp lại!
- Phương tiểu ca, lời ngươi nói luôn lộ ra rất có đạo lý...
Quan Ngạo đầy ủy khuất:
- ... Nhưng ngươi cảm thấy ta nghe hiểu đạo lý này à?
Phương Nguyên bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi chỉ cần nhớ kỹ chuyến đi này, đối với ngươi đối với ta đều có lợi là được!
Quan Ngạo chớp mắt, không muốn trả lời.
Phương Nguyên nói:
- Phải nghe lời!
Cái đầu to của Quan Ngạo cuối cùng vẫn phải cúi xuống, nói khẽ:
- Ừ!
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, lại nói:
- Lần này đi phải nhớ kỹ, không thể xao nhãng tu hành, mỗi ngày đều phải tinh tiến, không thể lười biếng, không thể quên đọc sách, cho dù đọc không hiểu đạo lý trong đó, cũng phải ghi nhớ trong lòng; nếu có người khi dễ ngươi, vậy...
Ngừng lại một chút, nói:
- Nói với Tọa Sư!
Quan Ngạo cực kỳ chán nản, chỉ biết gật đầu ghi nhớ.
Sau đó Phương Nguyên lại thở dài một tiếng, lấy ra một đạo ngọc giản, đưa một đạo thanh khí vào trong đó, nhét vào tay Quan Ngạo, nói:
- Ngươi cầm lấy ngọc giản này, bên trong có pháp lực của ta, nếu gặp phải vấn đề không giải quyết được, vậy thì bóp nát ngọc giản, cho dù ta ở ngoài ngàn vạn dặm, cũng có thể tâm sinh cảm ứng, đến lúc đó ta sẽ tới giúp ngươi, cho nên, không cần sợ hãi!
Quan Ngạo cất đi, một lát sau, mới nhỏ giọng nói:
- Ta không sợ hãi, ta sợ ngươi bị người ta khi dễ...
Phương Nguyên không nhịn được mà bật cười:
- Nếu ta bị khi dễ, sẽ tới tìm ngươi!
Quan Ngạo gật đầu rất nghiêm túc.
Phương Nguyên lại thở dài, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía Toan Nghê.
Toan Nghê lập tức phát hiện, có chút cảnh giác ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta biết tuy ngươi là súc sinh, nhưng linh tính mười phần, chắc hẳn cũng hiểu lí lẽ, lần này, ta nghe người ta nói ngươi cắn chết trưởng lão lên tiếng đổ tội lên người Cam Long Kiếm, coi như là báo thù cho hắn rồi, chuyện trước kia nên buông bỏ, hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, đi theo Quan Ngạo sư huynh, nếu hắn gặp nạn, ngươi lên trước, nếu hắn gặp nguy hiểm, ngươi dẫn hắn trốn, chỉ cần ngươi có thể làm được như ta nói, ngày sau trên đại đạo trường sinh, ta cam đoan sẽ cho ngươi một cơ hội hóa thân thành thần thú!
Con Toan Nghê đó lập tức có chút động lòng ngẩng đầu lên, nhưng dường như vẫn hơi do dự.
Phi cầm tẩu thú thế gian, muốn trường sinh, thường thường sẽ bước lên hai con đường.
Một là hóa yêu, thành người, sau đó bước lên con đường giống như người tu hành, từ từ tu hành, nhận ngũ tai thất ách.