Chương 999: Cuối cùng vẫn phải đi (2)
Còn lại chính là hóa thành yêu thú, sau đó hung thú, thần thú, thậm chí là tiên thú trong truyền thuyết.
Nhưng điều này lại có yêu cầu cực cao đối với huyết mạch, không phải cứ nuốt nhả nhật nguyệt tinh hoa là được.
Rất nhiều yêu thú, cả đời cũng không thể thành hung thú, cũng có rất nhiều huyết mạch, vừa sinh ra đã có thể trực tiếp trưởng thành là hung thú, thậm chí thần thú, mà con Toan Nghê này vốn chỉ một con yêu thú hơi chút lợi hại, nhưng đi theo Phương Nguyên lăn lộn lâu như vậy, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu thiên tài địa bảo, đã sớm lặng lẽ trưởng thành là một con hung thú vô cùng lợi hại.
Nó hiện giờ, kỳ thật chỉ giả bộ trước mặt đám người Phương Nguyên thôi.
Thực tế thực lực của nó hiện giờ, cắn chết đại tu Kim Đan bình thường là hoàn toàn không có vấn đề.
Vốn đã có tốc độ trời sinh, lại không biết đã đáng sợ đến trình độ nào.
Nhưng nếu nó muốn hóa thành thần thú, vẫn sẽ vẫn có một cánh cửa cực lớn, có thể cả đời vẫn vô vọng.
Nhưng Phương Nguyên hiện giờ lại cho lời hứa này, không khỏi khiến nó động lòng.
- Meo meo...
Khi Toan Nghê vẫn có chút do dự, trên đỉnh núi, truyền đến một tiếng mèo kêu lười biếng.
Toan Nghê lập tức không nghĩ nhiều, cúi đầu khom lưng, còn ve vẫy đuôi.
Sau đó chủ động đi tới xách bao hành lý trong tay Quan Ngạo, vui vẻ đi lên pháp chu.
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, đành phải thở dài, sửa sang lại nho bào cho Quan Ngạo, nói:
- Ngươi cũng đi đi!
Quan Ngạo nhìn ra tâm ý Phương Nguyên đã quyết, đành phải vừa đi vừa quay đầu bước lên pháp chu.
Đi chưa được mấy bước, lại dặn:
- Đừng quên chiếu cố dược miêu của ta.
Phương Nguyên cười cười gật đầu.
Quan Ngạo lại vừa đi vừa dặn:
- Giờ Thìn mỗi ngày hứng nước đái mèo...
Phương Nguyên bất đắc dĩ, vẫn gật đầu.
Quan Ngạo chạy tới bên cạnh pháp chu, bỗng quay đầu lại, nói:
- Chuyện cứt mèo...
Phương Nguyên trực tiếp sầm mặt xuống: - Mau đi đi...
....
Pháp chu lại bay lên không, lần này Quan Ngạo không xuống nữa.
Phương Nguyên thở dài.
Bạch Miêu trên đỉnh núi đột nhiên nhẹ nhàng nhảy xuống vai Phương Nguyên, đuôi mèo quệt qua mặt Phương Nguyên, kêu khẽ một tiếng, trong tiếng kêu này không còn vẻ bá đạo khi xưa, có chút ý tứ mềm mại.
Cả người Phương Nguyên cứng đờ, nhìn Bạch Miêu với vẻ không thể tin nổi:
- Ngươi đang an ủi ta à?
Bạch Miêu không ngờ còn biết an ủi người ta?
Sự ôn nhu bất chợt, thật sự khiến người ta thụ sủng nhược kinh.
- Lần này có hối hận không?
Cách đó không xa, Lý Hồng Kiêu chậm rãi đi tới, tuy nàng ta không nghe đối thoại giữa Phương Nguyên và người của Tiên Minh, nhưng nhìn thấy những người này dẫn theo Quan Ngạo rời khỏi, Phương Nguyên thì vẫn yên lành ở lại, liền đoán được sự trừng phạt của Tiên Minh đối với Phương Nguyên là gì, thở dài một tiếng, đi tới phía sau Phương Nguyên:
- Lần này cơ hội vào Côn Luân Sơn, ngay cả chúng ta còn cầu mà không được.
- Vì sao đều tới hỏi ta có hối hận hay không?
Phương Nguyên cười khổ một tiếng:
- Nếu ta hối hận, lúc ban đầu đã không nổi sát tâm với hắn!
Lý Hồng Kiêu thản nhiên lắc đầu, nói:
- Vậy cũng tùy vào ngươi!
Phương Nguyên ngồi xuống ghế, tay cầm một chén trà lạnh, chậm rãi mà uống, cân nhắc một số vấn đề.
Lý Hồng Kiêu một lát sau mới thở dài, phá vỡ sự yên tĩnh, nói:
- Ta cũng muốn giúp ngươi một chút, chỉ tiếc, hiện giờ dựa vào tu vi của ngươi, chỉ sợ trừ tiên pháp ra, không có gì khác có thể giúp ngươi, mà tuy ta tu luyện tiên pháp, nhưng nếu không được cho phép thì không thể truyền một chữ cho người ngoài, bằng không không những không có lợi cho ngươi, ngược lại còn mang họa cho ngươi, mong ngươi có thể minh bạch.
Nói đến đây, thấy bộ dạng lạnh lùng của Phương Nguyên, không nhịn được suy tư một chút, nói khẽ:
- Có điều, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể viết một bức thư tiến cử, để ngươi tới Cửu Trùng Thiên của ta mưu cầu một địa vị cao, tuy cũng không có được truyền thừa tiên pháp, nhưng ít nhất có thể khiến ngươi không phải lo nghĩ tới tài nguyên, tương lai vô vọng với thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng bước vào cảnh giới Nguyên Anh thì không có vấn đề...
- Ta phải đa tạ ngươi đã giúp ta rất nhiều, ơn cứu mạng gì đó, không cần để trong lòng, chúng ta đã không ai nợ ai rồi!
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Thậm chí kể ra, hiện tại còn là ta nợ ngươi, cho nên ngươi không cần phải lo lắng cho ta quá nhiều!
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, thấy vẻ mặt Phương Nguyên trầm thấp, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng tới truyền thừa tiên pháp.
Trong thâm tâm có chút không đành lòng, lại tính toán một phen.
Một lát sau, nàng ta dường như thầm hạ quyết tâm, trên mặt cũng không lộ ra, chỉ bỗng nhiên bật cười, nói:
- Bất kể là như thế nào, ngươi cũng coi như làm xong hết việc rồi, có thể tẫn tình địa chủ, dẫn ta dạo chơi Vân Châu này không?
- Vân Châu xa xôi cằn cỗi, thực sự không có gì hay cả!
Phương Nguyên bất đắc dĩ cười nói:
- Có điều nếu ngươi thực sự muốn đi dạo các nơi, ta sẽ dẫn ngươi đi một chút!
Lý Hồng Kiêu nghe hắn nói vậy ngươi có chút tức giận, khẽ hừ một tiếng, không lên tiếng trả lời.
Phương Nguyên đang bụng đầy tâm sự, cho nên không phát hiện biến hóa cảm xúc của nàng ta.
Lý Hồng Kiêu ngồi một lúc, bỗng nhiên nói:
- Thôi, chỗ này chẳng có gì hay mà chơi, ngày mai ta sẽ đi.
Phương Nguyên hơi ngẩn ra:
- Nhanh vậy à?
Lý Hồng Kiêu hất cằm nói:
- Thì sao?
Phương Nguyên nói:
- Vậy ngày mai ta tới tiễn ngươi!
Lý Hồng Kiêu tức tới trán nổi gân xanh, bất mãn hừ một tiếng, đứng dậy đi tới hành cung.
Phương Nguyên thở dài bất đắc dĩ.
....
Cho tới khi Lý Hồng Kiêu đi rồi, trong bóng râm chung quanh Tiểu Trúc Phong, mới có mấy lão già chậm rãi hiện hình, chính là đám người tông chủ, Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão, Tần trưởng lão.