Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 547. Tất Cả Đều Là Vô Nghĩa

Chương 547. Tất cả đều là vô nghĩa Chương 547. Tất cả đều là vô nghĩa

Anh ta không biết phải trả lời như thế nào, cũng không thể trả lời được.

Trên ghế thẩm phán, Tần Dũng sau khi nghe thấy hai câu hỏi của Tô Bạch thì cau mày lại.

Quả thực lời khai của Đường Lượng có vấn đề. Anh ta nói Vương Cường là phòng vệ chính đáng, nhưng phòng vệ chính đáng cũng có điều kiện giới hạn!

Là một kiểm sát viên, lẽ nào đến điểm này cũng không hiểu rõ sao?

Tần Dũng không thể không ngẩng đầu nhìn về phía ghế kiểm sát, trong lòng dâng lên một tia bất mãn.

Ông lên tiếng hỏi: "Kiểm sát viên có biết điều kiện giới hạn của phòng vệ chính đáng không?"

Đối mặt với câu hỏi của Chánh án, Đường Lượng trả lời: "Tôi biết."

"Ừm! Nếu kiểm sát viên đã biết rõ điều kiện giới hạn của phòng vệ chính đáng rồi thì tôi sẽ bác bỏ lời khai vừa rồi của kiểm sát viên."

"Phía kiểm sát có ý kiến gì không?"

Đường Lượng trong lòng hiểu rất rõ, vừa rồi bản thân anh ta đã phạm phải một sai lầm lớn.

Kiểm sát viên tại phiên tòa xét xử được phát sóng trực tiếp công khai này không chỉ giải thích luật không rõ ràng mà còn bị luật sư bào chữa của đối phương chất vấn.

Đây là hành vi thiếu trách nhiệm nghiêm trọng tại phiên tòa.

Chánh án bác bỏ lời khai của anh ta là điều đương nhiên.

Đường Lượng cúi đầu nói: "Thưa Chánh án, tôi không có ý kiến gì hết."

"Ừm!"

Tần Dũng gật đầu, không có ý kiến là tốt rồi.

Nếu như có ý kiến, tại phiên tòa mà nói ra thì chỉ cần bị cáo phản bác một chút là sẽ lộ rõ trình độ am hiểu luật pháp của kiểm sát viên.

Đây chính là cái tát vào mặt phía kiểm sát.

Tần Dũng vô thức liếc nhìn Đường Lượng, trong lòng thầm nghĩ: "Trình độ của kiểm sát trưởng này hơi kém..."

"Cho dù là muốn thoái thác trách nhiệm, cũng không thể nói bừa tại phiên tòa..."

Sự việc có ảnh hưởng nhỏ thì còn đỡ, nhưng nếu sự việc có ảnh hưởng lớn thì phiên tòa lần này sẽ trở thành vết nhơ nghiêm trọng đối với thẩm phán và kiểm sát viên.

Thậm chí họ có thể bị gán mác là nỗi ô nhục của ngành pháp luật. Điều này cũng không phải là không có khả năng.

Tần Dũng hít sâu một hơi, mặc kệ kiểm sát viên mà gõ búa, nhìn về phía nguyên cáo:

"Nguyên cáo còn có gì muốn bổ sung không?"

Vương Cường nghe thấy câu hỏi của Chánh án thì không ngừng ra hiệu cho Trương Thạc.

Nhanh nói đi, mau trả lời coi…

Trương Thạc chú ý đến Vương Cường nhưng vẫn mặc kệ, anh ta hít sâu một hơi:

"Thưa Chánh án, bên tôi không đồng ý với lời khai của bị cáo về việc phòng vệ chính đáng."

Tần Dũng nói: "Hãy cẩn thận trình bày lý do của bên nguyên cáo."

"Nhưng hãy nhớ kỹ!"

"Lời khai phải dựa trên sự thật và căn cứ pháp lý, không được tách rời sự thật và luật lệ."

Vì Đường Lượng vừa mới có biểu hiện kém nên Tần Dũng cố ý nhắc nhở.

"Vâng, Chánh án."

Trương Thạc nhìn lướt qua tài liệu tố tụng rồi nói tiếp:

"Lý do của bên tôi rất đơn giản. Trong vụ án này, căn cứ theo điều kiện của phòng vệ chính đáng, bên tôi không hề thực hiện hành vi vi phạm pháp luật đối với Quảng Hữu Chí."

"Phòng vệ chính đáng phải được thực hiện trong quá trình bị xâm hại bất hợp pháp."

"Vì bên tôi không hề thực hiện hành vi vi phạm pháp luật đối với Quảng Hữu Chí nên Quảng Hữu Chí không có lý do để phòng vệ chính đáng."

"Tương tự như vậy, trong toàn bộ quá trình diễn ra vụ án, Quảng Hữu Chí cũng không có điều kiện khẩn cấp để tránh né nguy hiểm."

"Tổng hợp lại... Hành vi của Quảng Hữu Chí không hề thuộc về phòng vệ chính đáng và tránh né nguy hiểm khẩn cấp."

"Vì vậy nên Quảng Hữu Chí cần phải chịu trách nhiệm pháp lý đối với thương tích nghiêm trọng mà anh ta gây ra cho nguyên cáo."

"Trên đây là quan điểm của bên tôi."

Tiếng búa vang lên.

Từ điểm này có thể thấy rõ ràng, tiêu chuẩn lựa chọn luật sư của nguyên cáo cao hơn so với kiểm sát viên.

Cách biện hộ của Trương Thạc tương đối chuẩn xác hơn.

Tại sao lại nói như vậy ư?

Bởi vì thông qua lời khai vừa rồi, anh ta đã chỉ ra rất rõ ràng rằng chỉ có hai điểm vô tội: Đó là phòng vệ chính đáng và tránh né nguy hiểm khẩn cấp.

Về góc độ phòng vệ chính đáng thì nó cần phải được thực hiện trong quá trình bị xâm hại bất hợp pháp.

Lời khai của Trương Thạc chính là xuất phát từ điểm này, ý muốn nói là Vương Cường không hề thực hiện hành vi vi phạm pháp luật đối với Quảng Hữu Chí.

Dựa vào điều kiện này, Quảng Hữu Chí không thể được coi là phòng vệ chính đáng và tránh né nguy hiểm khẩn cấp.

Tần Dũng lại lên tiếng: "Đối với lời biện hộ của bên nguyên cáo, bên bị cáo có muốn trình bày thêm gì không?"

Tô Bạch: "Bên tôi giữ nguyên quan điểm của mình rằng Quảng Hữu Chí vô tội."

"Lý do nhận định là: Thương tích mà bên nguyên cáo gây ra cho Vương Cường ngay từ đầu là nhằm ngăn cản Vương Cường thực hiện hành vi vi phạm pháp luật đối với người khác, chứ đó không phải là cố ý gây thương tích."

"Việc Quảng Hữu Chí tiếp tục tấn công Vương Cường sau đó là bởi vì anh đang phản kháng và phòng vệ trước hành vi tấn công của Vương Cường."

"Trên đây là quan điểm của bên tôi."

Đối với lời khai của Tô Bạch, ban đầu Đường Lượng còn muốn tiếp tục phản bác.

Bởi vì anh ta vừa mới phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng nên muốn tiếp tục thể hiện tại phiên tòa, bù đắp lại sai lầm này.

Anh ta giơ tay ra hiệu.

Nhưng lại bị Tần Dũng trực tiếp lờ đi, hoặc đúng hơn là cố ý làm ngơ.

Vừa rồi anh ta đã không chú trọng việc giải thích pháp lý mà chỉ nói bừa.

Hiện tại vậy mà vẫn còn muốn tiếp tục trình bày á?

Hoàn toàn không cần phải nghe.

Đây chính là cách Tần Dũng nhìn nhận Đường Lượng. Nếu như để anh ta tiếp tục trình bày, nói không chừng lại xảy ra thêm chuyện.

Trong lòng ông cũng biết rõ rằng nếu bị cáo được biện hộ vô tội bởi phía kiểm sát thì bên kiểm sát cũng phải gánh chịu một lượng trách nhiệm nhất định, nhưng loại trách nhiệm này không được coi là quá lớn.

Vừa rồi Đường Lượng đã gây ra một phen náo loạn vì lời khai không có căn cứ pháp lý.

Loại trách nhiệm này còn lớn hơn so với trách nhiệm phải gánh chịu khi thua kiện.

Phiên tòa này cũng đã được tiến hành đến một giai đoạn nhất định, Đường Lượng hoàn toàn không cần phải tiếp tục trình bày nữa.

Vạn nhất hắn ta lại nói bừa…

Không nói đến những cái khác... Chỉ với việc định nghĩa phòng vệ chính đáng nói riêng cùng câu nói khẳng định hành động của Vương Cường là tương đương với phòng vệ chính đáng nói chung.

Nếu như những lời này bị truyền ra ngoài, Đường Lượng chắc chắn sẽ bị điều chuyển.

Thấy Tần Dũng hoàn toàn lờ mình đi, Đường Lượng không biết phải làm gì nên đành phải tiếp tục giơ tay ra hiệu.

Đối mặt với tình huống này…

Tần Dũng trực tiếp lên tiếng: "Hiện tại kiểm sát viên không cần phải bổ sung thêm nữa."

"Kiểm sát viên cần phải nghe theo chỉ thị của Chánh án để phát ngôn."

"Không cần ra hiệu nữa."

Nghe thấy Chánh án trả lời dứt khoát như vậy, Đường Lượng mới ngừng ra hiệu.

Chỉ là... Nét mặt anh ta lộ rõ vẻ lo lắng,

Không biết là đang lo lắng vì bản thân không thể trình bày và cứu vãn tình thế hay là do đang lo lắng thái độ của chánh án đối với mình.

Ngay sau đó, Tần Dũng gõ búa: "Bây giờ sẽ tiến vào giai đoạn nghỉ giải lao."

"Sau khi nghỉ giải lao, phiên tòa sẽ được tiếp tục."

Nói xong, ông rời khỏi ghế thẩm phán cùng với hai thẩm phán khác.

Trên phiên tòa.

Giờ nghỉ giải lao.

Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm. Phiên tòa lần này…Việc tiến vào giai đoạn nghỉ giải lao là một điều tốt đối với bên bị cáo.

Bởi vì nếu như Chánh án trong lòng đã nhận định Quảng Hữu Chí thuộc tội danh cố ý gây thương tích thì sẽ không cho tiến hành nghỉ giải lao.

Lần nghỉ giải lao này, có lẽ là để thảo luận về mọi việc.

Chỉ là trong lòng hắn hiểu rõ, dựa theo tình hình biện luận hiện tại thì vẫn chưa đủ để Chánh án nhận định Quảng Hữu Chí vô tội.

Cùng lúc đó…

Cho dù là phía nguyên cáo hay kiểm sát viên, sắc mặt đều không được tốt cho lắm.

Chủ yếu là bởi vì…

Quyết định nghỉ giải lao của Chánh án hiển nhiên là không giống với suy nghĩ của họ, bọn họ muốn Quảng Hữu Chí bị kết tội.

Nhưng rất rõ ràng, việc nghỉ giải lao là để thảo luận xem Quảng Hữu Chí có tội hay không.

Nếu như thảo luận ra kết quả là Quảng Hữu Chí vô tội, vậy đối với cả hai bên đều không phải là kết quả tốt.

Đặc biệt là đối với Đường Lượng, anh ta đã phạm một sai lầm lớn tại phiên tòa.

Nếu như Quảng Hữu Chí được phán định vô tội thì rất có khả năng là anh ta sẽ bị cho là cố ý nhằm vào Quảng Hữu Chí.

Mặc dù anh ta trong sạch, nhưng dư luận sẽ không tin. Cộng thêm việc phạm phải sai lầm nghiêm trọng này, việc bị điều chuyển đi chắc chắn sẽ xảy ra.

Kiểm sát viên, kiểm sát trưởng, nói không chừng sau này sẽ đều bị ghẻ lạnh hết.

Vì điều này nên anh ta càng muốn Quảng Hữu Chí bị kết tội.

Bên khác.

Trên ghế nguyên cáo.

"Luật sư Trương... Vụ án này tiến hành đến đây rồi, chúng ta có thể nắm chắc phần thắng được bao nhiêu phần trăm?"

"Tôi khẳng định là phải cho thằng nhóc kia vào tù!"

"Nhất định là phải đưa được nó vào tù!"

"Phí thuê luật sư tôi có thể trả thêm, nhưng nhất định phải đưa được người vào tù."

Trương Thạc:...

Thêm phí luật sư quả thực không tệ.

Nhưng vụ án này nắm được bao nhiêu phần trăm, anh ta thật sự cũng không chắc.

Dù sao... Cái búa không nằm trong tay anh ta, nó nằm trong tay vị Chánh án kia.

Nhưng dựa theo tình hình hiện tại... Hướng đi của Chánh án vẫn chưa được xác định.

Vì không biết Chánh án sẽ phán định hành vi xung phong vì việc nghĩa như thế nào nên anh ta không thể đưa ra phán đoán tương ứng.

Bình Luận (0)
Comment