Nói thật thì…
Trước đây, loại vụ án này chưa từng xuất hiện tình huống phán vô tội. Thế nên anh ta không cho rằng phía hội thẩm lần này sẽ phán quyết vô tội đối với vụ án này.
Chỉ là…
Phải nói thế nào nhỉ? Tại phiên tòa, điểm nhìn của Tô Bạch quả thực không có vấn đề gì.
Anh ta cũng không thể khẳng định suy đoán của mình là chính xác.
"Cứ chờ xem sao, tôi không phải Chánh án nên cũng không biết phía thẩm phán rốt cuộc muốn làm gì."
Đối mặt với Trương Thạc, Vương Cường còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng y chỉ đành nuốt ngược trở lại, gật đầu rồi thốt ra một chữ.
"Ừ..."
…
Trong phòng thảo luận của hội thẩm.
Tần Dũng nhìn về phía hai thẩm phán khác là Lý Tu và Ôn Bảo Tuấn.
"Đối với phiên tòa này, hai vị có ý kiến gì không?"
"Tôi muốn hỏi ý kiến của hai vị về hành vi cố ý gây thương tích của Quảng Hữu Chí, hành vi xung phong vì việc nghĩa và hành vi phòng vệ chính đáng mà bị cáo trình bày."
Hành vi cố ý gây thương tích của Quảng Hữu Chí đã được bên nguyên cáo, bên kiểm sát và bị cáo trình bày rất rõ ràng trong phần biện hộ vừa rồi, họ cũng đã trình bày từ nhiều góc độ khác nhau.
Thẩm phán của phương diện hình sự- Lý Tu lên tiếng:
"Tôi không biết Chánh án muốn làm gì, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi."
"Dựa theo lệ phán quyết trước đây thì chưa từng có bị cáo nào được phán vô tội khi xung phong vì việc nghĩa... Nhưng trong số những hành vi vì việc nghĩa mà tôi biết, những án lệ này đều không giống với hành vi của Quảng Hữu Chí."
"Nói rõ hơn đi." Tần Dũng gật đầu, ra hiệu cho Lý Tu tiếp tục.
Lý Tu nói tiếp: "Án lệ trước đây được xây dựng trên cơ sở không tiến hành ngăn cản kịp thời và không tồn tại tấn công gián tiếp."
"Không tồn tại tấn công gián tiếp có nghĩa là khi Quảng Hữu Chí thực hiện hành vi ngăn cản Vương Cường bất hợp pháp thì anh ấy chỉ tấn công Vương Cường có một lần ở mức độ nhất định rồi dừng lại, chứ không phải là tấn công với cường độ cao."
"Từ điểm này, hành vi của Quảng Hữu Chí có thể không phải là hành vi cố ý, việc nhận định là cố ý gây thương tích có phần khiên cưỡng..."
"Cách nhìn và ý kiến của tôi là dựa vào hành vi tiếp theo để phán đoán."
"Nói cách khác... Những tình huống trong các án lệ trước đây, không giống với tình huống trong vụ án của Quảng Hữu Chí."
"Điểm khác biệt chủ yếu nằm ở đây."
"Nhưng tôi cho rằng chúng ta vẫn nên phán quyết thận trọng một chút, có thể tham khảo những án lệ trước đây, sau đó thì phán anh ấy nhẹ hơn một chút về thời hạn thi hành án."
Tần Dũng nghe xong lời trình bày của Lý Tu thì gật đầu nhẹ rồi hướng mắt về phía Ôn Bảo Tuấn.
"Ông nghĩ sao về vụ án này?"
"Tôi á?" Ôn Bảo Tuấn nghi hoặc hỏi lại. Ông im lặng mấy giây, lật xem tài liệu tố tụng thì mới nói tiếp:
"Tôi không có ý kiến gì khác, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn là nên dựa theo căn cứ pháp lý. Còn việc phán định Quảng Hữu Chí vô tội thì không phải là không thể, chỉ là vẫn phải làm rõ về phần căn cứ pháp lý."
"Như bên nguyên cáo đã nói, hành vi của Quảng Hữu Chí quả thực đã gây ra thương tích nghiêm trọng cho Vương Cường. Điểm mấu chốt là liệu chúng ta có thể coi hành vi của Quảng Hữu Chí là phòng vệ chính đáng hay không."
"Hoặc có thể coi hành vi của Quảng Hữu Chí là ngăn cản hành vi vi phạm pháp luật xảy ra hay không."
"Nếu như thành lập phán định, vậy Quảng Hữu Chí có thể được coi là vô tội. Nhưng nếu như phán định không được thành lập thì Quảng Hữu Chí có tội."
"Tất cả đều phải dựa theo luật pháp."
"Ừm!"
"Tôi hiểu rồi!"
Tần Dũng gật đầu nhẹ, ông đã ghi nhớ rõ lời nói của Ôn Bảo Tuấn.
Vụ án này…
Rất điển hình, nói không chừng còn có thể trở thành án lệ điển hình của tỉnh.
Đối với việc phán quyết như thế nào, Tần Dũng trong lòng đã có hướng đi nhưng ông vẫn chưa quyết định.
"Còn phải nghe thêm phần tố tụng từ góc độ khác nữa!"
Tần Dũng thầm nghĩ.
Ở một góc độ khác, những gì Lý Tu và Ôn Bảo Tuấn thảo luận không chỉ có bấy nhiêu. Trên thực tế, Tần Dũng rất tán thành những điều mà Ôn Bảo Tuấn đã nêu ra.
Điểm mấu chốt nhất trong việc phán quyết vụ án này là:
Liệu hành vi của Quảng Hữu Chí có thể được coi là phòng vệ chính đáng hoặc thuộc về ngăn chặn hành vi phạm tội hay không.
Hai điểm phán định này mới là quan trọng nhất.
Nói về khái niệm phòng vệ chính đáng... Thực chất thì hành vi của Quảng Hữu Chí vẫn hơi quá mức. Tuy vậy nhưng luật sư của bị cáo đã đưa ra lời bào chữa vô tội.
Tần Dũng muốn nghe xem luật sư của bị cáo có thể đưa ra thêm quan điểm khác hay không. Nói cách khác, ông muốn xem thử rằng liệu hắn có thể đưa ra những lập luận pháp lý chính xác, rõ ràng và thuyết phục hay không.
…
Phiên tòa nhanh chóng được tiếp tục.
Trên ghế thẩm phán.
Sau khi thảo luận với Lý Tu và Ôn Bảo Tuấn về vụ án, Tần Dũng đã có những suy nghĩ chắc chắn trong lòng.
Tiếng gõ búa vang lên.
"Giờ nghỉ giải lao đã kết thúc, phiên tòa sẽ được tiếp tục."
Giọng nói của Tần Dũng vang lên, các bên liên quan đều hướng ánh mắt về phía ghế thẩm phán.
Tần Dũng tiếp tục:
"Luật sư của bị cáo, anh có thể trình bày quan điểm bào chữa vô tội của mình được không? Hãy diễn giải cụ thể."
Đây là lần thứ hai Tần Dũng đặt câu hỏi này.
Tô Bạch hiểu rõ ý nghĩa ẩn chứa bên trong. Nói một cách đơn giản, phía thẩm phán đang nghiêng về việc tuyên bố Quảng Hữu Chí vô tội nên họ đang muốn xác nhận lại một lần nữa.
Đối mặt với câu hỏi của Chánh án, Tô Bạch đã có những phán đoán sơ bộ trong lòng. hắn mở lời:
"Vâng, Chánh án."
"Thưa Chánh án..."
"Quan điểm bào chữa vô tội của chúng tôi giống như những gì đã được trình bày trước đó."
"Hành vi của Quảng Hữu Chí khi lần đầu tiên ra tay với Vương Cường là để ngăn chặn hành vi phạm tội của Vương Cường, bởi vì lúc đó Vương Cường đang trong quá trình thực hiện hành vi phạm tội."
"Sau khi ngăn chặn hành vi phạm tội của Vương Cường, thái độ của y lúc đó là vô cùng tức giận nên sau đó đã có hành vi tấn công Quảng Hữu Chí."
"Chúng tôi cho rằng điểm này cần phải được phân tích kỹ lưỡng cùng một số điểm cần lưu ý dưới đây:"
"Thứ nhất: Hành vi của Quảng Hữu Chí khi lần đầu tiên ra tay với Vương Cường, có phải là ngăn chặn hành vi phạm tội của Vương Cường hay không?"
"Phải!"
"Bởi vì như phía thẩm phán đã tuyên bố, hành vi của Quảng Hữu Chí được coi là hành động nghĩa hiệp."
"Điều đó đồng nghĩa với việc anh ấy đã có hành động ngăn chặn hành vi phạm tội của Vương Cường."
"Nhìn từ điểm này thì ta có thể thấy lần ra tay đầu tiên của Quảng Hữu Chí với Vương Cường không thuộc về hành vi phạm tội, bởi vì về mặt chủ quan, anh ấy không cố ý làm Vương Cường bị thương, đó chỉ là để cố ngăn chặn hành vi phạm tội của Vương Cường."
"Thứ hai, sau khi Quảng Hữu Chí ngăn chặn Vương Cường, hành vi tấn công Vương Cường là loại tấn công nào?"
"Sự tức giận của y khi không thể thực hiện hành vi phạm tội như mong muốn đã chuyển hướng thành một loại hành vi phạm tội khác, đó là tấn công Quảng Hữu Chí."
"Phòng vệ chính đáng mà chúng tôi muốn nói đến là khi Vương Cường đang thực hiện hành vi phạm tội, vì không đạt được kết quả như mong muốn nên đã tiếp tục có hành vi phạm tội đối với người đã ngăn chặn mình."
"Xét từ điểm này thì việc Quảng Hữu Chí phản kháng lại là hành vi phòng vệ chính đáng."
"Thưa Chánh án, đó là quan điểm mà phía chúng tôi muốn trình bày."
Phần trình bày của Tô Bạch lần này rất rõ ràng, những điểm mấu chốt đều được nêu bật. Bởi hắn biết rõ Chánh án không phải là đang thắc mắc, ông làm vậy là để củng cố thêm cho quan điểm của mình.
Tô Bạch đã giải thích từ góc độ pháp lý, tất cả đều rất hợp lý, hoàn toàn có thể thông qua khía cạnh này để tuyên bố Quảng Hữu Chí vô tội.
Hay có thể nói là lời trình bày này chính là để diễn giải rõ ràng hơn những hắn gì đã nói trước đó, đồng thời kết hợp thêm tâm lý của Vương Cường.
Miêu tả rõ ràng như vậy để phía thẩm phán có thể hiểu rõ hơn về bối cảnh lúc đó.
…
Nghe xong lời trình bày của Tô Bạch thì Đường Lượng - người đang ngồi trên ghế kiểm sát viên dường như không thể ngồi yên được nữa.
Chưa đợi Chánh án lên tiếng, anh ta đã phản bác:
"Tôi xin được hỏi luật sư của phía bị cáo."
"Trong lời trình bày của anh, anh cho rằng hành vi lúc đầu của Quảng Hữu Chí hành động nghĩa hiệp, ngăn chặn hành vi phạm tội xảy ra."
"Nhưng mà..."
"Tôi muốn hỏi, khi Vương Cường quay sang tấn công Quảng Hữu Chí thì hành vi phạm tội với người phụ nữ kia lúc đó đã kết thúc hay chưa?"
Tô Bạch: "Đã kết thúc rồi."
Đường Lượng tiếp tục: "Vậy theo như anh nói thì Vương Cường đã dừng hành vi phạm tội với người phụ nữ kia và chuyển hành vi đó sang Quảng Hữu Chí."
"Nhưng về mặt thể trạng và sức khỏe, Vương Cường cao 1m70 và nặng 120 kg, cuộc tấn công của y đối với Quảng Hữu Chí hoàn toàn không thể cấu thành bất kỳ mối đe dọa nào."
"Vậy tại sao Quảng Hữu Chí - người đã có thể ngăn chặn hành vi phạm tội của Vương Cường ngay từ đầu lại ra tay quá nặng khiến Vương Cường bị thương nặng?"
"Liệu có thể coi đây là hành vi xung đột giữa hai người hay không?"
"Nếu coi đây là hành vi xung đột thì việc Quảng Hữu Chí gây thương tích cho Vương Cường chính là gây thương tích nghiêm trọng, cũng có thể được cấu thành phạm tội."
Tô Bạch: ???
Nói như vậy thoạt nghe có vẻ hợp lý, nhưng mà…