Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 770 - Chương 770. Vì Không Có Bối Cảnh Nên Phải Làm "Chiến Sĩ Lãnh Đạn Thay" Ư? Nhảm Nhí!

Chương 770. Vì không có bối cảnh nên phải làm "chiến sĩ lãnh đạn thay" ư? Nhảm nhí! Chương 770. Vì không có bối cảnh nên phải làm "chiến sĩ lãnh đạn thay" ư? Nhảm nhí!

Dù sao, tốt nhất vẫn là nên đi gặp nghi phạm.

Lâm Vạn Gia được cán bộ dẫn giải vào phòng, yên lặng ngồi vào chỗ của mình.

Có thể thấy là tinh thần của Lâm Vạn Gia không tốt, anh ta trông rất mệt mỏi.

Kể cả sau khi nhìn thấy Tô Bạch thì Lâm Vạn Gia rõ ràng cũng không nhận ra hắn.

Chờ Lâm Vạn Gia ngồi xuống, Tô Bạch chủ động giới thiệu:

"Chào cậu, tôi là Tô Bạch - luật sư được ủy thác cho vụ án của cậu."

"Người nhà của cậu đã ủy thác tôi cho vụ án này."

"Cậu có muốn nói gì không?"

Không biết Lâm Vạn Gia đã ngẩn ngơ trong trại tạm giam bao lâu, hay là vì phán quyết của phiên tòa sơ thẩm đã khiến anh ta bị bối rối.

Nghe câu hỏi của Tô Bạch, Lâm Vạn Gia ngẩn người hai giây rồi mới chậm rãi mở miệng:

"Tôi không giết người..."

"Hôm đó tôi thực sự không có giết người, tôi chỉ cãi nhau với cô ấy, muốn hòa giải với cô ấy thôi."

"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cả..."

"Luật sư à..."

"Anh hãy giúp tôi với..."

Lâm Vạn Gia ngẩng đầu, giọng nói tràn đầy vẻ cầu xin.

Qua quan sát, Tô Bạch có thể khẳng định Lâm Vạn Gia không phải là hung thủ.

Tô Bạch gật đầu: "Ừ..."

"Là luật sư được ủy thác cho cậu, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của cậu."

"Nhưng tôi muốn biết một chuyện... Anh nói anh không giết người."

"Vậy... Hung khí đến từ đâu?"

Nghe câu hỏi này, Lâm Vạn Gia lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không biết."

"Tôi không biết hung khí từ đâu mà đến hết."

"Tôi chưa bao giờ sử dụng loại hung khí đó, thứ đó không phải là của tôi!"

"Luật sư, tôi thề, tôi thực sự không biết!"

Lâm Vạn Gia giơ ngón giữa và ngón trỏ lên làm động tác thề, giọng điệu vô cùng kiên định.

Dù là từ tâm trạng hay động tác, Tô Bạch đều không nhìn ra dấu vết giả dối nào ở Lâm Vạn Gia.

Nhưng vì có chứng cứ khách quan nên Tô Bạch chỉ có thể từ từ hỏi han.

"Cậu nói cậu chưa bao giờ sử dụng hung khí, thứ đó tuyệt đối không phải là của cậu."

"Vậy cậu có thể nghĩ kỹ xem là có ai khác hoặc có khả năng nào khác hay không khi hung thủ là người khác và đã vu oan cho cậu?"

Nghe câu hỏi của Tô Bạch, Lâm Vạn Gia lắc đầu: "Tôi không biết."

"Nhưng tôi biết trước khi Tiểu Tuyết cãi nhau với tôi và muốn chia tay thì đã có một người giàu ở trường chúng tôi vẫn luôn theo đuổi cô ấy."

"Tiểu Tuyết cũng từng nói với tôi về người giàu có đó, cô ấy nói người đó có quyền có thế ở địa phương... Hơn nữa, gia đình còn rất giàu có."

"Sản nghiệp của gia đình cậu ta cũng là ngành nghề trụ cột ở địa phương."

"Lúc đó Tiểu Tuyết đã từ chối cậu ta... Sau đó tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa."

Nghe lời kể của Lâm Vạn Gia, Tô Bạch hơi nhíu mày:

"Vậy Tiểu Tuyết có liên lạc với người giàu có đó khi cãi nhau và chia tay với cậu không?"

"Chắc chắn là có!"

"Tôi không rõ chi tiết cô ấy có liên lạc hay không, nhưng tôi đoán là có."

"Tốt!"

Tô Bạch gật đầu, sắp xếp lời khai của Lâm Vạn Gia rồi rời khỏi trại tạm giam.

Chờ Tô Bạch ra khỏi trại tạm giam, Lý Tuyết Trân nhìn bóng lưng hắn và hỏi: "Luật sư Tô..."

"Em thấy Lâm Vạn Gia trông không giống hung thủ..."

Tô Bạch quay đầu lại: "Tại sao em lại nghĩ vậy?"

"Vì em có thể thấy sự ngây thơ của một sinh viên đại học trong mắt cậu ta..."

Tô Bạch:...

"Ngoài điểm này ra, em còn có phân tích khách quan nào khác không?"

"Có..."

"Xét theo hồ sơ, thực ra có rất nhiều điểm đáng ngờ."

"Chẳng hạn như nguồn gốc của hung khí... Không có bằng chứng khách quan nào chứng minh được điều này."

"Là một sinh viên đại học, cậu ta không thể có ý thức chống đối mạnh mẽ đến như vậy được."

"Ừm!"

Tô Bạch gật đầu: "Vụ án này khá phức tạp."

"Dù sao thì chúng ta cũng hãy chuẩn bị tài liệu kháng cáo và yêu cầu bồi thẩm đoàn cho phiên tòa phúc thẩm đi."

"Vâng, luật sư Tô."

Ở một nơi khác.

Trong một khu biệt thự ở tỉnh Bắc.

Một thanh niên khoảng 20 tuổi đang ngồi trên ghế sofa, lo lắng hỏi người phụ nữ trước mặt:

"Mẹ... Chuyện đó con không cố ý, con thực sự chỉ là lỡ tay thôi."

"Con nghe nói Lâm Vạn Gia đã bị kết án tử hình..."

"Liệu sau này cậu ta có đến tìm con không? Con có nên ra nước ngoài trốn trước không?"

Người phụ nữ nhíu mày: "Trốn ư? Con có thể chạy ra nước ngoài sao?"

"Chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa rồi, Lâm Vạn Gia bị kết án tử hình, vụ án này cũng coi như là kết thúc."

"Con không cần phải đi đâu cả, cứ ở nhà cho yên ổn đi. Đến trường thì đến trường, lên lớp thì lên lớp, sau này phải thành thật một chút!"

"Nếu còn có lần sau..."

Người thanh niên vội vàng lên tiếng, cười rồi tiến đến trước mặt người phụ nữ, làm động tác thề.

"Mẹ... Mẹ cứ yên tâm!"

"Tuyệt đối là sẽ không có lần sau đâu. Con cảm ơn mẹ, nhưng mà mẹ à... Chuyện này mẹ đã giải quyết như thế nào vậy?"

"Không nên hỏi những điều không cần phái biết đấy..."

"Dọn dẹp đồ đạc rồi đến trường đi."

Nghe giọng điệu lạnh lùng của người phụ nữ, người thanh niên ngoan ngoãn gật đầu.

Nửa tiếng trôi qua, sau khi nhìn người thanh niên rời khỏi biệt thự thì vẻ mặt của người phụ nữ mới dịu lại.

Chuyện ...

Bà ta đã phải nhờ vả rất nhiều mối quan hệ.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là trong vụ án này, đã có một "chiến sĩ" không có bối cảnh sẵn sàng "lãnh đạn" rồi.

Nếu không thì bà ta khó có thể giải quyết vụ án này nếu nó bị điều tra kỹ lưỡng.

Đối với Dương Thượng Nhã mà nói, nếu con trai bà ta không phạm sai lầm ngay từ đầu, hoặc là nói, nếu không phải là vì có đủ loại trùng hợp mà tất cả nghi ngờ đều hướng về những người khác thì vụ án này thực sự không dễ can thiệp chút nào.

Liên quan đến nhiều phương diện và ngành nghề như vậy, việc muốn can thiệp gần như là chuyện không thể. Nói cách khác thì sẽ rất là khó để có thể tẩy đi sự nghi ngờ dành cho con trai bà ta.

Nhưng hiện ...

Lại xuất hiện một nghi phạm quan trọng như vậy.

Có một sinh viên đại học xuất thân bình thường làm "chiến sĩ", thay con trai bà ta gánh chịu một phần nghi ngờ.

Mọi chuyện bỗng chốc đơn giản hơn nhiều.

Chỉ cần xác nhận sinh viên đại học bình thường này là tội phạm, là hung thủ thật sự sát hại nạn nhân Tiểu Tuyết Lưu thì con trai bà ta sẽ không còn gặp bất kỳ vấn đề gì nữa.

Nhưng... Vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn thì sao?

Không rõ vì sao nhưng trong lòng Dương Thượng Nhã vẫn luôn âm ỉ lo lắng.

Nghĩ vậy, bà ta xoa xoa mi tâm rồi bấm một cú điện thoại.

Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm vang lên, xen lẫn một chút không kiên nhẫn:

"Chuyện gì?"

"Có phải thằng nhóc đó lại gây chuyện rồi không? Chuyện trước của nó nghiêm trọng như thế, chẳng phải là mới vừa xử lý xong hay sao?"

"Cô cứ suốt ngày chiều chuộng nó quá!"

Dương Thượng Nhã mở miệng: "Rồi làm sao? Ông Lôi, bộ Tiểu Chấn không phải là con trai ông sao?"

"Tôi chiều chuộng nó như thế nào hả?"

"Vậy cô gọi điện thoại làm gì? Nếu không có chuyện gì thì cô sẽ gọi cho tôi sao?" Người đàn ông truy vấn.

Dương Thượng Nhã trầm mặc mấy giây: "Tôi gọi cho ông không phải là để nói chuyện khác."

"Tôi nghe bảo là sinh viên đại học kia đang muốn kháng án, phiên tòa phúc thẩm... Phiên tòa sẽ được diễn ra tại tỉnh."

"Tôi ở tỉnh không có người quen, lo lắng là lỡ như trong phiền tòa lại có tình huống bất ngờ gì thì sẽ không tốt cho Tiểu Chấn."

"Ông hẳn là cũng có người quen ở trong tỉnh mà nhỉ?"

"Ông thử hỏi thăm xem có thể tác động được không, tốt nhất là duy trì bản án ban đầu, đừng để nó kéo dài nữa."

"Cũng đừng để cho phía tỉnh gây áp lực lên tòa án."

"Dù sao... Lỡ như xảy ra chuyện gì, sẽ không tốt cho cả hai chúng ta. Ông cũng muốn nghĩ cho Tiểu Chấn mà phải không?"

Người đàn ông mở miệng: "Chuyện này... Phiên tòa sơ thẩm đã phán quyết sinh viên đại học kia có tội, chuỗi chứng cứ cũng đều đã rõ ràng."

"Về cơ bản thì sẽ không xuất hiện vấn đề gì đâu."

"Yên tâm đi."

Nghe người đàn ông nói vậy, tuy trong lòng không cùn ý kiến nhưng Dương Thượng Nhã chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu:

"Được..."

"Ông nói vậy thì tôi liền yên tâm rồi. Nhưng còn một chuyện tôi muốn nói với ông."

"Tôi để Tiểu Chấn trở về trường học rồi. Lúc trước tôi bảo ông đưa nó ra nước ngoài thì ông lại cứ muốn giữ nó bên cạnh..."

"Thôi đi!"

"Hai người các cô không ở trong nước thì còn muốn ở đâu? Nếu xuất ngoại, lỡ như bị phát hiện, tôi sẽ lại phải cãi nhau với bà ấy. Cô đừng có gây chuyện nữa!"

"Cúp đây!"

"Bịch", người đàn ông nói xong liền cúp máy.

Dương Thượng Nhã nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, hơi nhíu mày. Nếu con trai bà ta không phải là con riêng thì chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như hiện tại.

Nh...

Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết rồi... Chỉ mong đừng có xảy ra thêm bất kỳ tình huống bất ngờ nào nữa!

Dương Thượng Nhã nhìn chằm chằm vào điện thoại như đang nhớ lại chuyện cũ.

Trong văn phòng luật sư Bạch Quân.

Lý Tuyết Trân đặt tài liệu kháng án được sắp xếp gọn gàng lên trên bàn làm việc của Tô Bạch.

"Luật sư Tô... Tài liệu kháng án của phiên tòa phúc thẩn cho vụ án Lâm Vạn Giai đã được em sắp xếp xong rồi."

"Chờ tới tháng sau là liền có thể tiến hành kháng án và thỉnh cầu chế độ bồi thẩm đoàn."

"Ừm!" Tô Bạch gật đầu, tiếp đó mở miệng: "Nếu tài liệu kháng án đã xong..."

"Vậy chúng ta lại đi một chuyến đến Lâm Thủy."

Lý Tuyết Trân: "Luật sư Tô, phiên tòa thứ hai được mở tại Tòa án Cấp cao tỉnh Bắc Tỉnh."

"Chúng ta đi đến Lâm Thủy để làm gì vậy?"

Tô Bạch cười cười: "Đi điều tra chứng cứ!"

Trong án kiện này, những vấn đề liên quan tương đối nhiều. Hắn có thể xác nhận là Lâm Vạn Gia rất có khả năng vô tội, anh ta là bị oan.

Bình Luận (0)
Comment