Kéo cái hộp ra chính giữa phòng khách đã dọn xong, xung quanh dọn ra không gian đầy đủ.
Lúc này Lý Đạo Huyền mới đưa tay ấn vào nút "Mở rộng".
Một tia sáng rực rỡ sáng lên, chiếu sáng cả cái hộp.
Mắt thường của Lý Đạo Huyền không thể nhìn thẳng vào tia sáng như vậy, đành phải nháy nháy mắt, ngay khi y nhắm mắt mở mắt, cái hộp đã biến to ra...
Chiều dài chiều rộng trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Biến thành cái hộp cực lớn dài 5 mét, rộng 3 mét, may mà chiều sâu không đổi, nếu Lý Đạo Huyền ghé vào sát bên hộp, duỗi cánh tay xuống vẫn chạm tới cuối.
Lần này, tầm nhìn của Lý Đạo Huyền cũng mở rộng thành phạm vi cực lớn 1000 mét nhân 600 mét. Toàn bộ Cao Gia bảo, kể cả các thôn trang vệ tinh, Cục Hỏa Khí, ngục giam, binh doanh, Kỵ Binh doanh gì đó xung quanh, đều thoáng cái đưa vào tầm nhìn.
Lần này thực sự là khiến y sảng khoái muốn chết.
Sau khi sảng khoái qua đi, lại phải suy nghĩ một vấn đề hiện thực.
Phòng khách đã chật ních!
Tiếp theo khi chỉ số cứu vớt lại tăng lên, lại có thể "Mở rộng" thì làm thế nào?
Đáp án chỉ có một: mua nhà mới.
Y vốn chỉ là một nhà thiết kế tự do, dựa vào sáu cái ví tiền mới mua được một căn chung cư ở trong thành phố Song Khánh, đời này chưa từng dám nghĩ tới chuyện mua nhà, nhưng từ khi có cái hộp, làm điêu khắc mini và video đã kiếm không ít tiền, với lại đang suy nghĩ đến hai chữ mua nhà, tuyệt nhiên không giả dối chút nào.
- Giải thích câu Sáu cái ví tiền, câu này nói lên thực trạng của thanh niên Trung Quốc ở quê lên thành phố lập nghiệp, cả đời không được một căn nhà, chỉ có thể lấy tiền của bố mẹ, ông bà nội ngoại hai bên góp lại, mới đủ tiền mua một căn nhà ở thành phố. Hết giải thích.
Sau này cái hộp không khéo còn có thể không ngừng mà mở rộng, mình dứt khoát mua hẳn căn nhà lớn một chút, tốt nhất là có một cái sân vô cùng lớn, đặt cái hộp trong sân là có thể mở rộng tầm nhìn đến mức độ rất lớn rồi.
Muốn không gian lớn, tốt nhất là mua biệt thự.
Trong đầu Lý Đạo Huyền lập tức hiện lên ba chữ to "núi Chiếu Mẫu".
Biệt thự có phong cách nhất trong nội thành Song Khánh trên cơ bản đều ở phụ cận núi Chiếu Mẫu.
Mua nhà không thể nào lên taobao xem được, chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Lý Đạo Huyền dò xét một vòng trên bầu trời thôn Cao Gia, cảm giác an toàn, lại ấn một cái vào huyện thành Trừng Thành, thấy Bạch Diên đang cố gắng thành lập dân đoàn mới, Vương tiên sinh đang hỗ trợ huyện lệnh dĩ công đại chẩn, mà Cao Nhất Diệp và Tam phu nhân đang thống lĩnh các thiện nam tín nữ đúc pho tượng rất lớn cho Thiên Tôn...
Tất cả thoạt nhìn đều coi như an bình.
Mình rời khỏi một thời gian ngắn, có lẽ sẽ không có việc gì.
Lý Đạo Huyền vội vàng ra cửa, bắt xe, chạy như điên tới công ty môi giới bất động sản lớn nhất phụ cận núi Chiếu Mẫu.
Biệt thự sang trọng có hoa viên có cả ga ra để xe... phải đi xem...
Mặt trời chiều ngã về tây, sắc trời dần dần tối.
Lý Đạo Huyền còn đang đi xem nhà, xác nhận các chi tiết của căn nhà, nên chưa thể về nhà được.
Bạch Diên dẫn theo hai gia đinh, cao hứng bừng bừng về tới nhà sách.
Vừa vặn Cao Nhất Diệp cũng đã trở về, còn có Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử và một đội binh sĩ dân đoàn đi theo phía sau nàng.
Hai người gặp nhau tại cửa nhà sách.
Bạch Diên vội vàng hành đại lễ với Cao Nhất Diệp: "Thánh nữ đại nhân, tại hạ bất tài, hôm nay công việc thành lập đại dân đoàn cũng rất thuận lợi, lại nhận thêm hơn 50 mầm tốt."
Cao Nhất Diệp cười: "Ông nói với ta, ta cũng không hiểu, đợi Thiên Tôn có ở đây thì nói đi."
Bạch Diên: "Ồ?"
Hắn ngẩng đầu nhìn, trên trời không có đám mây thấp, rất rõ ràng Thiên Tôn không ở đây.
Vậy thì không vội báo cáo công tác: "Vậy hôm nay nghỉ ngơi sớm đi."
Hai người vào nhà sách, đều trở về phòng của mình.
Trong viện chỉ để lại hai gia đinh Bạch gia, cùng hai binh sĩ dân đoàn "canh gác", những người khác đều tự về phòng nghỉ ngơi.
Đúng lúc này...
Bên cạnh bức tường nhà sách, có năm cái đầu lén lút thò ra.
Một người trong đó chính là tứ đương gia của quân Vương Tả Quải, Đại Hồng Lang, bốn tên khác chính là hảo thủ lục lâm hắn mang đến, toàn kẻ liều mạng.
Đám người này hành quân chiến tranh thì tệ hại, thế nhưng mấy việc bắt gà trộm chó trên giang hồ lại sở trường cực kỳ.
Một tên lục lâm hảo thủ thấp giọng nói: "Đây là nơi ở tạm của Bạch gia bảo chủ Bạch Diên, hắc, căn bản không hề có phòng bị, chỉ bốn tên gia đinh thủ trong sân."
Đại Hồng Lang thấp giọng nói: "Vừa rồi nữ nhân kia là sao thế? Bạch Diên gọi cô ta là thánh nữ đại nhân?"
Một lục lâm hảo thủ khác nói: "Ta đã hỏi thăm trong thành, hình như cô ta là thánh nữ trong một cái gọi là Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, hừ, giang hồ thần côn gạt người mà thôi."
Đại Hồng Lang cười khẩy một tiếng: "Đã như vậy, lát nữa giết cô ta và Bạch Diên cùng luôn."
Các lục lâm hảo thủ gật đầu: "Nữ nhân kia xem ra có vài phần sắc đẹp... Hắc hắc hắc hắc..."
Mấy tên này đều phát ra tiếng cười đã hiểu lòng nhau.
Đại Hồng Lang không nhịn được nói: "Sau khi chúng ta thành sự phải mau chóng rút lui, mấy người các ngươi còn suy nghĩ việc này? Động tác mau lẹ một chút."
Một lục lâm hảo thủ cười hắc hắc: "Yên tâm, mấy tên kia nhanh lắm, cùng lắm 3 giây thôi, chỉ có chúng ta lâu hơn, chí ít nửa canh giờ."
"Địt!" Mấy tên khác cùng mắng.
Đại Hồng Lang tức giận: "Con mẹ nó im miệng hết đi, chuẩn bị hành sự. Mấy người các ngươi lặng lẽ mò qua đó, đồng thời xuất thủ, giết chết bốn tên hộ viện, sau đó trực tiếp chạy vào phòng của Bạch Diên, loạn đao băm chết hắn."
Bốn tên lục lâm hảo thủ gật đầu, lén lút nhảy qua tường, mượn bóng đêm yểm hộ, khom lưng lén lút di chuyển theo chân tường...
Chẳng mấy chốc đã lẻn tới phía sau hai gia đinh Bạch gia và hai lính gác dân đoàn, sau đó đồng thời ra tay...
Bốn người đồng thời ngã xuống, không kịp rên lên một tiếng nào.
Lúc này Đại Hồng Lang mới nhảy qua tường vào trong viện, vẻ mặt đắc ý, đưa tay chỉ vào gian phòng Bạch Diên.
Bốn tên lục lâm hảo thủ gật đầu, lén lút mò qua...
Đúng lúc này, cửa phòng Bạch Diên lại két một tiếng mở ra, từ bên trong đẩy ra, một nam tử trẻ tuổi giắt trường kiếm bên hông từ trong đi ra, chính là Bát Địa Thỏ.
Đại Hồng Lang và bốn tên lục lâm hảo thủ không khỏi sửng sốt.
Bát Địa Thỏ liền cùng họ mắt đối mắt, mặt đối mặt, trừng nhau.
Thì ra, trước khi Bạch Diên trở về thì Bát Địa Thỏ đã trốn vào phòng Bạch Diên, đợi Bạch Diên đi vào hắn ở bên trong đau khổ van xin, xin Bạch Diên dạy hắn kiếm pháp.
Nhưng Bạch Diên biết kiếm pháp chó đâu, căn bản không thể dạy được.
Bát Địa Thỏ không chịu đi, nói trắng ra gia bảo khẳng định có kiếm pháp tổ truyền các thứ, hai người ở trong phòng cãi nhau nửa ngày, mãi đến khi Bạch Diên tức giận đuổi hắn đi ra, hắn mới đẩy cửa đi ra, kết quả vừa đi ra liền thấy hai gia đinh Bạch gia, hai lính gác dân đoàn té trên mặt đất, năm tên vừa nhìn không phải kẻ lương thiện gì, đang hùng hổ muốn xông tới phòng của Bạch Diên...
"Các ngươi là ai?" Bát Địa Thỏ giận dữ.
Đại Hồng Lang: "Giết hắn!"
Bốn tên lục lâm hảo thủ đồng thời vung Yêu đao chém tới Bát Địa Thỏ.
Bát Địa Thỏ hoảng hồn, ý nghĩ đầu tiên chính là trốn sang bên cạnh, thế nhưng trong đầu hắn chợt nảy số, nếu như ta trốn, lũ tặc tử này sẽ xông vào trong phòng của Bạch tiên sinh, sẽ hại chết hắn.
Không thể trốn!
Phải bảo vệ cánh cửa này.
Cheng!
Bát Địa Thỏ trường kiếm xuất vỏ, không tránh né bốn cây đao đang công tới mình, quét ngang một kiếm thật mạnh tới bốn tên lục lâm hảo hán đang công tới.