Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 346 - Chương 346: Vương Nhị Trở Về

Chương 346: Vương Nhị trở về Chương 346: Vương Nhị trở về

Cao Nhất Diệp đi tới lò rèn.

Nơi đây bầu không khí sục sôi ngất trời, đứng ở ngoài cửa là có thể cảm giác được sức nóng khổng lồ bên trong...

Nàng cũng không dám xông vào lung tung, sợ xảy ra chuyện gì, liền đứng ở cửa gọi với vào bên trong: "Lý Đại, Cao Nhất Nhất, hai người có ở đây không?"

Lý Đại và Cao Nhất Nhất rất nhanh từ bên trong đi ra.

"Thiên Tôn bảo ta tới hỏi các ngươi, tiến độ của Hồng Di đại pháo thế nào rồi?"

Cao Nhất Nhất tỏ ra xấu hổ: "Cái này... khụ..."

Lý Đạo Huyền đã nhìn ra, cái này khẳng định đụng phải vấn đề rồi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cao Nhất Nhất nói: "Công nghệ chế tạo đại pháo quá phức tạp, chúng tôi dùng rất nhiều ngày, cũng chưa làm ra một khẩu nào."

Lý Đạo Huyền: "A!"

Y hiểu rồi!

Thời đó đúc một khẩu đại pháo cũng không phải đơn giản, chỉ chế tạo ống pháo cũng đã yêu cầu rất nhiều công đoạn.

Bởi vì pháo sắt dễ tạc nòng, cho nên bên trong tư liệu Tống Ứng Tinh cho có viết cần kim loại hỗn hợp sắt đồng, được cho là một loại "hợp kim" .

Thời đó, khả năng sản xuất chế tạo "hợp kim" độ khó có thể nghĩ, các công tượng phải đem sắt và đồng án theo tỉ lệ hỗn hợp nhất định, cần đem sắt và đồng nung cùng nhau, chỉ công đoạn này đã tốn rất nhiều thời gian.

Sau đó các thợ rèn còn phải làm một cái khuôn cát, hoặc là khuôn bùn, khuôn làm xong chậm rãi hong khô, hoặc dùng than lửa nung đỏ từ từ, chỉ thời gian làm khuôn cũng mất ít nhất ba tháng...

Hơn nữa một cái khuôn bùn chỉ có thể đúc một khẩu pháo.

Chu kỳ chế tạo này nghe thôi cũng khiến người đau đầu.

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: nếu để các ngươi làm vậy, mấy tháng mới có thể cho ra được một khẩu pháo, mà con thuyền kia của ta cần hai mươi khẩu. Thái Tâm Tử lại làm thêm thuyền mô hình cho ta rồi, không bao lâu nữa, ta phải cần tới trên trăm khẩu pháo.

Để các ngươi làm chậm chạp như vậy, ta phải đợi tới ngày tháng năm nào?

Lý Đạo Huyền thầm suy nghĩ một chút, các thợ rèn chỉ cần biết kỹ thuật tạo pháo là được, quá trình đúc họng pháo vừa tốn thời gian lại buồn chán cũng không cần thiết chính họ động thủ, để ta tới cung cấp ống pháo cho họ vậy.

Trên Taobao khẳng định không thể trực tiếp mua được ống pháo!

Vậy thì mua vật thay thế nào tốt?

Lý Đạo Huyền tìm kiếm trên taobao, không tìm không biết, vừa tìm thật sự xuất hiện, trên taobao có bán một thứ gọi là "ống thép siêu nhỏ", chất liệu bằng thép không rỉ 304, có thể làm ra đủ loại cỡ.

Đường kính vòng ngoài thấp nhất có thể làm được 0,2 mi-li-mét, độ dày thấp nhất có thể làm được 0,08 mi-li-mét, ống thép lớn hơn cỡ này trên cơ bản có thể đặt làm tuỳ ý. Đương nhiên, không thể đặt làm quá to, bởi vì to đến trình độ nhất định thì có khả năng dùng để "chế tạo nòng súng", vậy người bán ống thép và người mua ống thép đều sẽ phải giẫm lên máy may.

Nếu như chỉ đặt làm ống thép rất nhỏ, có thể đặt thoải mái, không lo giẫm lên máy may.

Lý Đạo Huyền vội vàng chat riêng với chủ shop: "Tôi muốn đặt một số ống thép nhỏ, bên ông có hàng chứ?"

Chủ shop: "Thân, đương nhiên là có hàng, hàng có sẵn và hàng đặt, đều nhận hết."

Lý Đạo Huyền: "Hắc hắc, vậy được rồi, trước tiên đặt hàng ống thép nhỏ dài 15 mi-li-mét, đường kính bên trong 0,6 mi-li-mét, một đầu hở, một đầu bịt kín, đầu bịn kín làm một lỗ nhỏ... Ừm, nói như vậy có chút trừu tượng, nói chung chính là có cấu tạo giống như ống đại pháo cổ đại, ông xem hình ảnh Hồng Di đại pháo trên baidu, theo kiểu dáng đó làm ống thép là được rồi, chỉ cần cấu tạo giống, không yêu cầu ngoại hình giống."

Chủ shop hơi khó hiểu: "Làm ống thép thành hình dáng cấu tạo của đại pháo cổ đại? Thân, yêu cầu của ngài hơi khó hiểu, đây là dùng để làm gì? Tôi không thể hiểu được."

Lý Đạo Huyền: "Tôi tăng thêm tiền! Gấp đôi!"

Chủ shop: "Thân! Ngài không kỳ quái chút nào, quá đẹp trai, tôi hoàn toàn lý giải tạo hình ngài muốn, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Buổi trưa ngày hôm sau...

Giếng Thợ!

Cao Nhất Diệp lại dẫn theo hai thư ký đi tới Giếng Thợ.

Ngày hôm qua khi nàng tới, các thợ rèn không thể cho Thiên Tôn một tiến độ thoả mãn, trong lòng đang thấp thỏm lo âu, rất sợ Cao Nhất Diệp tới để hối thúc, nhưng không ngờ Cao Nhất Diệp cười nói: "Thiên Tôn có lệnh, các ngươi tạm thời không cần tốn thời gian trên ống pháo nữa, Thiên Tôn sẽ ban cho các ngươi một nhóm ống pháo tiên giới."

"Ống pháo tiên giới?" Các thợ rèn ngẩn ra: "Thì ra khi thần tiên đánh trận cũng dùng đại pháo sao?"

Lý Đạo Huyền câm nín.

Cao Nhất Diệp cũng ngẩn ra, lập tức cười ha ha: "Thần tiên đương nhiên là dùng tiên pháp đánh trận, thế nhưng trên trời không chỉ có thần tiên, còn có thiên binh thiên tướng mà, thiên binh cũng cần vũ khí."

Các thợ rèn lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng rồi, thiên binh cũng phải đánh trận."

Cao Nhất Diệp ngẩng đầu: "Mọi người xem đi."

Lý Đạo Huyền lấy tay bốc một nắm ống thép mini mà anh bạn chuyển phát nhanh mới giao tới, chậm rãi thả xuống, số ống thép này tất cả đều chỉ dài 15 mi-li-mét, đường kính bên trong 0,6 mi-li-mét, vừa vặn to bằng Hồng Di đại pháo.

Hắn vừa đặt thứ này vào trong Giếng Thợ, các công tượng nhìn mà choáng váng.

"Cái... cái này nhẵn bóng quá?"

"Sáng nữa, còn sáng hơn cả gương."

"Ống pháo thật đẹp."

"Thật không hổ là ống pháo tiên gia."

"Nhanh, nhanh đẩy thứ này vào trong Giếng Thợ, có cái này rồi, chúng ta lập tức có thể làm ra đại pháo."

Các thợ rèn hưng phấn gào to, thấy Thiên Tôn đưa xuống một đống ống pháo tiên gia như ngọn núi vậy, bà nội cha có thể làm ra được bao nhiêu khẩu đại pháo đây? Quá sảng khoái!

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: thuyền này của ta rất nhanh có thể lắp đầy pháo rồi chứ?

Đang nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy một đám người vội vã đi vào thôn Cao Gia, người dẫn đầu chính là Bạch Diên, còn có một đám gia đinh đi theo sau, và khoảng mười hán tử mặc y phục rách rưới, đám hán tử kia đội nón tre, cúi đầu, Lý Đạo Huyền từ trên bầu trời nhìn xuống không thấy khuôn mặt.

Y đành phải sử ra công năng "chú ý", lần này tầm nhìn không chỉ có thể bao quát, mà có thể xoay tròn 360 độ cự ly gần nhìn đám người kia, lúc này mới nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, một người là Bạch Thủy Vương Nhị, còn có một người là thủ hạ thân tín của Vương Nhị, tên là Bạch Miêu, mấy gương mặt khác đều không quen, có lẽ đều là người của thôn Vương Gia năm đó theo Vương Nhị rời đi.

Lý Đạo Huyền thầm kinh ngạc: ơ? Vương Nhị lại trở về rồi?

A!

Hiểu rồi!

Khẳng định là Vương Gia Dận sắp tới!

Lúc này đoàn người Bạch Diên vừa mới đi vào thôn Cao Gia, đang bước vội về phía chủ bảo, nhóm Vương Nhị phía sau thì vẻ mặt hiếu kỳ giống như bảo bảo, nhìn thôn Cao Gia đã lâu không thấy, giống như Alice lạc vào Xứ sở thần tiên, hoặc là Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên. Đây là một cảnh trong "Hồng lâu mộng" của Tào Tuyết Cần, ý chỉ như người nhà quê lên tỉnh, thứ gì cũng mới lạ đẹp đẽ.

Đủ thứ hiếm lạ cổ quái, nhóm Vương Nhị nhìn mà hoa cả mắt, họ cũng không nghĩ tới, xa nhà hơn hai năm, trở về thấy huyện Trừng Thành đã biến thành như vậy rồi.

Vương Nhị không khỏi thở dài: "Rốt cuộc làm sao làm được điều này?"

Bạch Diên: "Chuyện khiến ngươi thán phục còn nhiều, hiện tại không phải là lúc xem những thứ này, chúng ta đi chủ bảo gặp Tam Thập Nhị và thánh nữ."

Lý Đạo Huyền cũng cúi đầu nói về trong Giếng Thợ: "Nhất Diệp, nhanh đi phòng nghị sự, gọi Tam Thập Nhị chuẩn bị nói chuyện đại sự."

Bình Luận (0)
Comment