Cao Nhất Diệp, Tam Thập Nhị, Bạch Diên, Vương Nhị, Bạch Miêu, ngồi xuống xung quanh bàn.
Năm người hai mặt nhìn nhau, đều có chút thổn thức.
Vương Nhị: "Năm đó ta được các vị chiếu cố rất nhiều, thời gian mấy năm nay phiêu bạt bên ngoài, luôn lo lắng các vị hiện tại có tốt không, không nghĩ tới thôn Cao Gia hiện tại đã biến thành quy mô như vậy, thực sự khiến người thán phục."
Tam Thập Nhị nói: "Chúng tôi bình thường cũng hay nghe nói tới sự tích của Vương hảo hán, nghe nói ngươi năm đó sau khi rời khỏi huyện Trừng Thành, trước phá huyện thành Nghi Quân, sau đó hướng bắc, đánh bại tuần kiểm Lạc Xuyên, tiếp theo đi qua Lạc Xuyên, tới địa khu Du Lâm, hợp binh với đám người Vương Gia Dận, Sấm Vương, Tử Kim Lương, tại khu vực Thiểm Bắc và Duyên Tuy [công vô bất khắc]."
Vương Nhị cười khổ lắc đầu: "Làm loạn khắp thiên hạ, thật sự không tính lợi hại gì, lúc trước ta khởi sự tạo phản, chỉ là vì giúp các hương thân đòi lại công bằng. Sau đó mang theo hùng tâm tráng chí, muốn đi ra ngoài cứu vớt càng nhiều lão bách tính, đáng tiếc... Mấy năm nay lang thang tứ phương, không cứu được ai, nhưng hình như lại hại rất nhiều người, ta cảm giác... Ôi..."
Mọi người nghẹn họng.
Lý Đạo Huyền khẽ nhếch miệng: Ngươi phát hiện rồi sao? Ừm, phát hiện là được rồi!
Vương Nhị là một anh hùng hảo hán có lý tưởng, hoặc là nói có mộng tưởng, nhưng ánh mắt kiến thức của hắn có hạn, năm đó hắn cho rằng dựa vào một bầu nhiệt huyết, ra ngoài giết chết tham quan ô lại, đánh cho triều đình loạn tùng phèo lên, giết sạch bọn có tiền làm giàu bất nhân, đem tiền của người giàu chia cho người nghèo, là có thể cứu được bách tính...
Cho nên khi đó thôn Cao Gia không giữ hắn lại!
Nhưng trải qua thời gian hơn hai năm này, hắn dùng hai mắt của mình thấy một vài thứ, thông qua sự đấu tranh của mình, cảm nhận được một vài thứ.
Hắn có lẽ đã không còn ngây thơ như vậy nữa!
Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Cảm giác được cái gì? Nói ra nghe xem."
Hắn vừa lên tiếng, liền biến thành Cao Nhất Diệp lên tiếng, nàng mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Vương Nhị, lập lại một lần những lời của Lý Đạo Huyền, thế nhưng, trải qua nàng lặp lại, giọng điệu này liền hoàn toàn thay đổi.
Lý Đạo Huyền chỉ dùng một loại giọng điệu "gợi mở" để nói chuyện, nhưng Cao Nhất Diệp khi thuật những lời này lại biến thành giọng điệu "dò hỏi", bởi vì ánh mắt kiến thức của nàng còn chưa rộng mở, đến nay nơi đi xa nhất mới chỉ là huyện thành.
Nàng thật sự muốn biết, ở bên ngoài rốt cuộc Vương Nhị thấy được những gì.
Vương Nhị nhìn đôi mắt trong suốt không bị ô nhiễm của Cao Nhất Diệp, thở dài một hơi: "Tạo phản giống như ta, hình như không cứu được người, mà sẽ chỉ hại người. Hơn nữa, đám lục lâm hảo hán ta quen biết, hình như mỗi người cũng không phải đều là hảo hán..."
"Họ giết người không nương tay như quan binh! Khi họ cướp đoạt còn hung tàn hơn quan phủ thu thuế! Quan phủ ăn thịt người chỉ là ví von, nhưng họ ăn thịt người lại là sự thật..."
Vương Nhị nói đến đây, ánh mắt đã có chút không bình thường.
Lý Đạo Huyền khẽ than: ngươi rốt cuộc phát hiện ra rồi?
Vương Nhị: "Thời gian gần đây, ta thường hoài nghi hành động lúc trước của mình, mãi đến khi lần này ta trở lại thôn Cao Gia, nhìn thấy cảnh tượng nơi đây phồn hoa náo nhiệt, lão bách tính an cư lạc nghiệp, ta càng thêm xác định, mình đã sai rồi... Nếu như các hương thân của thôn Vương Gia không cùng ta bắc thượng, mà ở lại chỗ này, chắc họ sẽ có được cuộc sống rất hạnh phúc."
Nói xong lời cuối cùng, hắn tỏ ra hơi buồn rầu.
Bạch Miêu ở bên cạnh vội nói: "Đại ca đừng nói như vậy, cho dù huynh đưa ra quyết định thế nào, bọn ta đều sẽ theo, chỉ có theo huynh mới là hạnh phúc nhất, điểm này, mọi người đều tin tưởng vững chắc."
Vương Nhị: "Thế nhưng ngươi xem ở đây... Người của thôn Chủng Gia và thôn Trịnh Gia, hiện tại sống cuộc sống cơm no áo ấm, tốt hơn nhiều so với chúng ta. Vừa rồi ta ở ngoài thôn nhìn thấy Chủng Cao Lương, lúc trước hắn theo Trịnh Quang Đạo, cùng chúng ta làm loạn thì chán nản thế nào, hiện tại quần áo sạch sẽ, tinh thần đầy đủ, đâu còn bộ dáng chán nản nữa? Ngươi xem đám thuộc hạ của Vương Gia Dận, Sấm Vương, Tử Kim Lương, có ai được như vậy không?"
Bạch Miêu câm nín.
Lý Đạo Huyền: "Hiện tại quay đầu lại còn không muộn! Vương Nhị, nếu đã trở về thì đừng đi nữa, ở lại đi. Thôn Cao Gia hiện tại cũng không phải thôn Cao Gia lúc trước rồi, lúc trước khi ngươi muốn đi, rất nhiều thôn dân đều hy vọng ngươi đi, bởi vì họ sợ bị ngươi liên lụy, sợ quan phủ chạy tới tiễu phỉ, kéo thôn Cao Gia vào vũng bùn, nhưng hiện tại đã không còn ai sợ hãi nữa."
Cao Nhất Diệp thuật lại hết những lời này, Bạch Diên liền nở nụ cười theo: "Không sai! Lúc trước khi ngươi quyết định muốn đi hay ở lại, tại hạ cũng không muốn xen vào chuyện này, rất sợ dính dáng với phản tặc, khiến bản thân không đen không trắng, nhưng hôm nay đã không còn vấn đề này nữa. Thôn Cao Gia ta đã thu lưu không ít phản tặc, hắc hắc hắc... Cái gì phản quân Cố Nguyên, buôn muối lậu, mã tặc, loại người nào cũng có, ai cũng không sợ."
Nghe họ nói như vậy, Vương Nhị hơi kinh hãi: "A?"
Hắn nhìn một vòng mấy người ngồi bên cạnh bàn xung quanh, ánh mắt cuối cùng tập trung trên người Tam Thập Nhị: "Tam sư gia, hiện tại quý thôn ngay cả phản quân Cố Nguyên cũng dám nhận? Rốt cuộc ta là phản tặc, hay các ngươi là phản tặc?"
Tam Thập Nhị giang tay: "Cái này gọi là [ngũ tước lục yến]."
Vương Nhị không khỏi ngẩn ra: "Từ này là ý gì?"
Cao Nhất Diệp cũng ngẩn ra: "Có ý gì?"
Lý Đạo Huyền cũng ngẩn ra: "Mẹ nó, ta lại mù chữ sao?"
Bạch Diên đột nhiên vẩy cây quạt, lộ ra hai chữ "quân tử" trên mặt quạt, hừ hừ nói: "Tam Thập Nhị, ngươi lại dùng thành ngữ linh tinh, ngũ tước lục yến là thành ngữ bên trong [Cửu Chương Toán Thuật - phương trình], dùng để hình dung nặng nhẹ của hai đồ vật gần như nhau, là từ dùng trong Số Học, không thích hợp dùng ở chỗ này. Cũng may ta rất xem trọng môn nghệ 'Số' này, không thì thật đúng là cũng bị ngươi hù rồi."
Tam Thập Nhị cũng ngẩn ra: "Thì ra từ này đến từ Cửu Chương Toán Thuật sao? Ôi chao, ta cũng không biết nữa."
Mọi người câm nín.
Tam Thập Nhị cười hắc hắc: "Vậy không quan trọng nữa, nắm lấy trọng điểm. Vương hảo hán cùng chúng ta đều là phản tặc, vậy cũng không phải là nặng nhẹ gần như nhau sau?"
Thế là người cả bàn nở nụ cười.
Vương Nhị: "Thảo nào năm đó mọi người dám thu lưu ta, thì ra bắt đầu từ khi đó, các ngươi cũng đã không để quan phủ vào mắt rồi."
Tam Thập Nhị nói: "Vương hảo hán, hiện tại cơ cấu của chúng ta cực kỳ lớn, không chỉ khu vực thôn Cao Gia này là địa bàn của chúng ta, hầu như toàn bộ huyện Trừng Thành đều đang trong khống chế của chúng ta, trước mắt đang mưu đồ huyện Hợp Dương, cho nên ngươi mới có thể gặp được Bạch tiên sinh tại bến tàu Hiệp Xuyên, hơn nữa chúng ta còn đang mưu đồ núi Hoàng Long, chuẩn bị xây dựng một căn cứ ở trong núi, nếu ngươi đã trở về, núi Hoàng Long chính là nơi thích hợp cho ngươi đóng quân."
Vương Nhị nghe được rất tâm động.
Cục diện của thôn Cao Gia này tốt hơn nhiều so với nhóm người Vương Gia Dận, Sấm Vương, Tử Kim Lương kia.
Bạch Miêu: "Đại ca, chúng ta cứ ở lại đi."
Vương Nhị gật đầu: "Được, ở lại."
Hắn vừa nói lời này, mọi người đều vui mừng.
Nhưng mà Vương Nhị lập tức lại đổi giọng: "Nhưng ta không thể cứ trực tiếp ở lại như vậy, như vậy đối với mấy vị huynh đệ Vương Gia Dận, Sấm Vương, Tử Kim Lương mà nói không khác gì phản bội. Ta phải trở lại gặp mặt họ một lần, khuyên họ cũng cùng tới đây, nếu họ không chịu tới, ta cũng phải nói tiếng từ biệt với họ, giao hết các huynh đệ trong đội của ta cho họ nếu mọi người sẵn lòng đi theo."