Nghe Vương Nhị nói lời này, mọi người không khỏi kinh hãi.
Bạch Miêu: "Đại ca, làm như vậy quá nguy hiểm, huynh đã quên Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu lúc trước rồi sao? Nếu như chúng ta muốn đi, cứ trực tiếp đi là được, trở lại nói với họ trái lại không hay."
Vương Nhị: "Người khác làm người không quy củ, ta liền không quy củ theo họ sao? Chuyện của Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu, mặc dù khiến người đau khổ, nhưng quy củ làm người, tinh thần hiệp nghĩa, ta vẫn phải tuân thủ. Nếu như ta ra đi không từ biệt với đám người Vương Gia Dận, đó chính là ta không nói tình nghĩa huynh đệ, khác với Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo chỉ là 50 bước so 100 bước."
Mọi người nhất thời câm nín.
Có phải ngươi ngốc đúng không?
Vài người thiếu chút nữa nói những lời này ra khỏi miệng.
Nhưng Lý Đạo Huyền cũng không thổ tào hắn, trái lại có phần cảm thán.
Hiệp nghĩa thật ra không sai!
Có sai chính là người cảm thấy hiệp nghĩa là sai?
Từ hiệp nghĩa này, từ lúc nào bắt đầu bị cười nhạo rồi?
Không nhớ rõ!
Chỉ biết là tất cả mọi người càng lúc càng ích kỷ, luôn đặt lợi ích của bản thân ở đầu tiên, nhưng đã quên rất nhiều đạo lý làm người, đã quên đi tinh thần 'tuy thiên vạn nhân ngô vãng dã', đã quên có vài thứ, cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh cũng phải đi làm.
- Giải thích, câu 'tuy thiên vạn nhân ngô vãng dã' là của Mạnh Tử, nghĩa là vì đại nghĩa, dù đương đầu muôn vạn người, ta vẫn cứ xông tới. Hết giải thích.
Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Để hắn đi, nhưng bảo hắn chú ý an toàn, đừng để xảy ra chuyện như lần Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu đánh lén hắn."
Cao Nhất Diệp nói ra những lời của y, Tam Thập Nhị và Bạch Diên cũng không nói gì nữa, hai người cùng nhau gật đầu: "Được thôi, Vương hảo hán, vậy ngươi đi đi!"
Vương Nhị ôm quyền: "Đa tạ các vị huynh đệ ủng hộ."
Nói xong, hắn lại sầm mặt, nghiêm túc nói: "Mục tiêu hiện tại của Vương Gia Dận là muốn tiến vào chiếm giữ núi Hoàng Long để làm căn cứ địa, nhưng khi hắn trải qua huyện Nghi Xuyên gặp phải Hồng Thừa Trù, năm vạn đại quân không ngờ không đánh lại không đến 2000 dân đoàn của Hồng Thừa Trù, sau khi bị giáo huấn, hắn đã không dám đi huyện Nghi Xuyên tiến vào núi Hoàng Long nữa, tất phải đi bến tàu Hiệp Xuyên để lên đất liền, lại từ con đường huyện Hợp Dương, huyện Trừng Thành tiến vào núi Hoàng Long..."
Bạch Diên tiếp lời: "Nói cách khác, mặc kệ ngươi có thoát ly đội ngũ của Vương Gia Dận hay không, hắn đều nhất định tấn công bến tàu Hiệp Xuyên, tiến vào huyện Hợp Dương và huyện Trừng Thành?"
Vương Nhị gật đầu: "Đúng vậy! Ta sớm nói chuyện này cho các vị, nếu như ta có thể khuyên được Vương Gia Dận tới gia nhập thôn Cao Gia, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu như sau khi ta đi không thể trở về nữa, các vị cần phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nghênh đón năm vạn đại quân dưới trướng hắn tiến công, không thể khinh thường."
Bạch Diên gật đầu: "Vậy chúc Vương hảo hán có thể bình an trở về."
Vương Nhị ôm quyền, bước ra khỏi thôn Cao Gia, lại nhanh chóng đi qua huyện Hợp Dương, đến bến tàu Hiệp Xuyên rồi, lúc này đội thuyền vẫn còn đang chờ hắn ở bến tàu. Hắn để lại các thôn dân thôn Vương Gia tử trung với hắn nhất ở trên bờ, dẫn đội thuyền, dự định trở về phương Bắc đi gặp Vương Gia Dận.
Bạch Miêu cũng nhảy lên thuyền theo.
Vương Nhị quay đầu quát: "Bạch Miêu, ngươi ở lại với mọi người thôn Vương Gia đi, một mình ta trở lại là được."
Bạch Miêu: "Như vậy sao được? Ta muốn đi cùng đại ca."
Vương Nhị: "Có các ngươi kéo chân sau, khi ta muốn chạy trốn cũng khó thoát."
Bạch Miêu sửng sốt, liền hiểu ra, hắn ôm quyền không đi theo nữa. Trở lại bên bờ, dẫn theo chưa đến một trăm thôn dân cũ của thôn Vương gia ở lại bến tàu.
Vương Nhị dẫn theo một đám bộ hạ theo hắn sau này, ngược dòng hướng lên trên.
Con thuyền rẽ sóng, vượt qua Hàn Thành, lại đi qua Nghi Xuyên, tiếp tục hướng bắc, đến tận vịnh Thanh Thủy thuộc Duyên Xuyên, bên bờ xuất hiện một làng chài nhỏ hoang tàn, có thể nhìn thấy lượng lớn lưu khấu trong thôn, hoặc ngồi hoặc nằm, trông rất uể oải.
Tìm được Vương Gia Dận rồi...
Vương Nhị nhảy xuống thuyền, đi vào làng chài.
Trong thôn hoang tàn đổ nát, những năm gần đây, nơi Vương Nhị đi qua, những nơi nhìn thấy đều là cảnh tượng như vậy, khiến hắn còn tưởng rằng cả thế giới đều là cái dạng này, nhưng lần này đi thôn Cao Gia, hắn mới biết Thiểm Tây thật ra vẫn còn nơi để lão bách tính có thể an cư lạc nghiệp.
Thiên hạ này, không phải tất cả đều hoang tàn!
Thiên hạ này vẫn có hi vọng!
Khắp nơi lưu vong đánh cướp, cũng không thể tạo ra hoàn cảnh sống tốt đẹp, chí ít không thể tạo ra nơi hạnh phúc như thôn Cao Gia.
Vương Nhị bước từng bước chân kiên định, đi vào lều của Vương Gia Dận.
Trong trướng bồng có không ít người!
Ngoại trừ Vương Gia Dận, còn có vài đầu lĩnh đang ở đây. Trương Lập Vị em vợ của Vương Gia Dận, mấy đồng hương Vương Quốc Trung, Tử Kim Lương, Sấm Vương, tất cả đều ở trong lều, xem ra đang thương lượng chuyện quan trọng gì.
Vương Nhị đảo tầm mắt qua, phát hiện trong trướng bồng có thêm hai gương mặt mới.
Hai tên tướng mạo hung hãn, một thân sát khí, thoạt nhìn không phải hạng dễ chọc.
Hai người kia vừa thấy Vương Nhị, cũng không dám lỗ mãng, đồng thời hành lễ, một người nói: "Ta gọi Nam doanh Bát Đại Vương, ra mắt Vương Nhị đại ca."
Tên còn lại nói: "Tại hạ Tây doanh Bát Đại Vương, ngưỡng mộ đại danh của Bạch Thủy Vương Nhị đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên diện mạo bất phàm."
Vương Nhị phát hiện, Nam doanh Bát Đại Vương tự xưng "ta", mà Tây doanh Bát Đại Vương tự xưng "tại hạ", chỉ một vấn đề xưng hô như thế đã biểu hiện ra một chút khác biệt vi diệu, Nam doanh Bát Đại Vương xem ra là một tặc ngốc bình thường, mà Tây doanh Bát Đại Vương này hình như một kẻ vải thô quần thủng.
Vương Gia Dận cười giới thiệu: "Vương huynh đệ trở về rất đúng lúc, hai vị Bát Đại Vương này đều là anh hùng hảo hán mới khởi sự, tới nương tựa vào chúng ta."
Vương Nhị chắp tay hoàn lễ.
Ánh mắt trước tiên đảo qua Nam doanh Bát Đại Vương, người sau tiếp xúc với ánh mắt của hắn, lập tức cúi đầu tránh đi, không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt Vương Nhị lại đảo qua Tây doanh Bát Đại Vương, nhưng người này tuyệt không luống cuống, mỉm cười với hắn, ánh mắt va chạm không thoái nhượng chút nào.
Vương Nhị nghĩ thầm: người này là một nhân vật.
Tây doanh Bát Đại Vương cũng đang thầm nghĩ: Bạch Thủy Vương Nhị nổi danh thiên hạ, quả nhiên là hảo hán, người này nếu có thể để ta sử dụng, tuyệt đối là mãnh tướng nhất lưu dám xông pha chiến đấu, hơn nữa người này rất coi trọng quy củ giang hồ, vĩnh viễn không cần lo lắng hắn phản bội mình.
Vương Gia Dận: "Vương Nhị huynh đệ, lần này ngươi theo Hoàng Hà nam hạ, thu hoạch thế nào?"
Vương Nhị: "Ta đang muốn nói chuyện này với đại ca."
Hắn làm người quang minh lỗi lạc, cũng không cần tránh người khác lén lút nói chuyện, mà ngay trước mặt một đám người trong lều, trực tiếp nói với Vương Gia Dận: "Huyện Trừng Thành tại hạ phát động khởi nghĩa, có một nhóm anh hùng hảo hán, hình như là phản quân Cố Nguyên, họ đã chiếm mấy thôn trang, hơn phân nửa huyện thành, thậm chí đã chiếm một bộ phận núi Hoàng Long, ta thấy họ quản lý những nơi đó rất tốt, lão bách tính cùng với họ, sinh sống rất vui vẻ..."
Hắn cố ý che giấu tên thôn Cao Gia, chỉ mơ hồ không nói rõ.
Đây cũng là Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo đã dạy hắn!
Tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng bị người không thể không có, không thể tùy ý nói ra tên thôn Cao Gia, để tránh chọc tai hoạ cho thôn Cao Gia, nói thành phản quân Cố Nguyên thì không sao.
Vương Nhị nói ra một số kiến thức đi đường của mình, hiện tại phản quân Cố Nguyên phát triển tốt thế nào, lão bách tính sống vui vẻ ra sao, cuối cùng nói: "Vương đại ca, không bằng chúng ta gia nhập bọn họ hết đi, tốt hơn nhiều so với giết người cướp của, chạy trốn khắp nơi như hiện tại."