Vương Nhị nói xong, trong trướng bồng lâm vào trầm mặc.
Bầu không khí có chút quỷ dị!
Nhưng tình huống này cũng không có vượt quá dự liệu của Vương Nhị, hắn biết nói ra lời này khẳng định sẽ có hiệu quả như vậy, Vương Gia Dận cần suy nghĩ, hơn nữa thời gian suy nghĩ sẽ không quá ngắn.
Vương Nhị ôm quyền: "Lời của ta đã nói xong, về nghỉ ngơi trước, các vị huynh đệ không ngại suy nghĩ nghiêm túc một chút chuyện này."
Nói xong, hắn lui ra khỏi lều, về với các bộ hạ trong doanh của mình, tìm một góc trải y phục nằm xuống nghỉ ngơi.
Vương Nhị đi được một lúc lâu, Vương Gia Dận mới lên tiếng: "Các vị huynh đệ, nói chuyện hết đi, các ngươi nghĩ như thế nào?"
Sấm Vương và Tử Kim Lương liếc mắt nhìn nhau, hai người không nói gì.
Trương Lập Vị em vợ của Vương Gia Dận lên tiếng: "Vương Nhị đã không một lòng với chúng ta rồi."
Đồng tộc Vương Quốc Trung cũng lên tiếng: "Chúng ta bảo hắn đi phía nam mở con đường từ bến tàu Hiệp Xuyên thông đến núi Hoàng Long, hắn đi một vòng rồi trở về, đường thì chưa thông, nhưng lại đi tìm phản quân Cố Nguyên gì đấy... Hừ! Ý của hắn chính là, chúng ta không có bản lĩnh như phản quân Cố Nguyên nên mới đi nghe lời bên kia, có đúng vậy không?"
Sắc mặt Vương Gia Dận trầm xuống.
Trương Lập Vị: "Ta thấy, nên giết hắn đi, bằng không thì hắn yêu ngôn hoặc chúng, loạn quân tâm chúng ta, có thể vì hắn đi theo phản quân Cố Nguyên, có rất nhiều người bởi vì hắn mới đến gia nhập chúng ta, rồi cũng sẽ đi theo hắn."
Vương Quốc Trung: "Ta tán thành."
Vương Gia Dận mặt cau có, chuyển sang hai người Sấm Vương và Tử Kim Lương: "Hai vị, các ngươi nhận định thế nào?"
Hai người vốn dự định đánh bài chuồn, đột nhiên bị hỏi tới, Sấm Vương lên tiếng: "Ta cảm thấy, làm đại sự vẫn phải có chút độ lượng mới được. Nếu Vương Nhị cảm thấy phản quân Cố Nguyên tốt hơn, cứ để hắn đi bên phản quân Cố Nguyên là được, chúng ta cũng không cần thiết phải giết chết hắn, làm vậy có vẻ quá mất nghĩa khí giang hồ."
Tử Kim Lương cũng lên tiếng: "Ta đồng ý với cái nhìn của Sấm Vương huynh đệ, mặc dù chúng ta tụ lại ở chỗ này cùng nhau hành động, nhưng không phải là một tấm sắt, mọi người đều mang theo doanh của người đó, ai cũng không lệ thuộc ai, nếu chúng ta bởi vì Vương Nhị muốn đi mà giết chết hắn, vậy các đầu lĩnh khác sẽ nghĩ gì? Mãn Thiên Tinh, Thượng Thiên Long, Vương Lão Hổ, Độc Hành Lang, Hác Lâm Am, Lưu Lục... Nếu họ nhìn thấy Vương Nhị bị giết, đều sẽ mất đoàn kết."
Nghe những lời này, vẻ mặt Vương Gia Dận càng ngưng trọng hơn.
Tử Kim Lương nói có lý!
Mặc dù mọi người đều phụng Vương Gia Dận làm đại ca, nhưng mỗi một thủ lĩnh nghĩa quân đều dẫn theo phụ lão hương thân của mình tới gia nhập, mỗi người đều tự thành một doanh trại, ai lại không có thành viên nòng cốt?
Một khi giết Vương Nhị, chỉ sợ trong lòng đầu lĩnh các lộ đều sẽ nghĩ: sau này khi ta muốn tách ra, chắc đại ca cũng sẽ giết ta?
Nếu xảy ra chuyện này, đại quân sẽ sụp đổ toàn bộ.
Còn không bằng phóng khoáng một chút, thả Vương Nhị rời đi, trời cao biển rộng, sau này giang hồ gặp lại, nói không chừng vẫn là huynh đệ.
Vương Gia Dận lên tiếng: "Được thôi! Vậy chuyện này nghị định như thế, nếu Vương Nhị muốn gia nhập phản quân Cố Nguyên thì cứ tuỳ hắn, chúng ta không ngăn cản, thành toàn nghĩa khí huynh đệ, để tránh xảy ra mâu thuẫn, trên giang hồ sẽ nói chúng ta không có lòng bao dung người."
Trương Lập Vị khẩn trương: "Tỷ phu, không được lòng dạ đàn bà."
Vương Quốc Trung cũng nói: "Giết tốt hơn, tuyệt hậu hoạn, giết gà dọa khỉ."
Vương Gia Dận: "Các ngươi không cần nói thêm nữa, ta ý đã quyết, ra ngoài hết đi."
Trương Lập Vị và Vương Quốc Trung phẫn nộ đi ra ngoài.
Đi ra ngoài cửa, Trương Lập Vị thấp giọng nói: "Vương huynh đệ, ngươi cũng cảm thấy Vương Nhị đáng chết sao? Để cho người này chạy, sau này nhất định sẽ tranh đoạt địa bàn với chúng ta."
Vương Quốc Trung gật đầu: "Chúng ta dứt khoát sau lưng đại ca, một đao giết Vương Nhị kia đi, sau đại ca có hỏi, người thì đã giết, hắn cũng không thể nói gì hơn, chung quy không thể vì một người chết mà trở mặt với người sống. Ngươi là em vợ của hắn, ta là đồng tộc của hắn, hắn không thể làm gì chúng ta đâu."
Trương Lập Vị cười hắc hắc: "Ta có dẫn theo mấy thân tín, mỗi người đều dũng mãnh."
Vương Quốc Trung: "Ta cũng dẫn theo mấy thân tín tới, chúng ta cùng nhau hành động."
Hai người vội vàng trở lại triệu tập nhân thủ, vì không khiến người khác chú ý, mỗi người chỉ dẫn theo ba đến năm người, hợp lại không đến mười người, làm bộ dò xét các doanh, mò đến bên cạnh doanh trại của Vương Nhị.
Chỉ thấy Vương Nhị quấn y phục nằm nghiêng trong góc một đoạn tường bị đổ.
Hai người nháy mắt, thủ hạ thân tín cùng nhào tới Vương Nhị...
Mấy thanh Yêu đao đồng thời chém lên người Vương Nhị.
Nhưng chúng vừa chém đao xuống lai nghe được tiếng "leng keng" của lưỡi dao chém lên tảng đá, tập trung nhìn vào, nằm trên mặt đất căn bản không phải Vương Nhị, mà là y phục của Vương Nhị bọc mấy tảng đá to.
Bản thân Vương Nhị từ lâu chẳng biết đã đi đâu.
Trương Lập Vị: "Chó chết!"
Vương Quốc Trung: "Người này đã sớm có chuẩn bị rồi."
Xa xa phía sau thân cây xuất hiện nửa gương mặt của Tây doanh Bát Đại Vương, thì ra hắn vẫn luôn đi theo phía sau hai người, lén lút hóng chuyện, thấy họ bị Vương Nhị đùa giỡn không khỏi thấp giọng cười nói: "Hai tên ngu xuẩn, thành sự không đủ, bại sự có thừa, dưới tay Vương Gia Dận có hai tên này phá đám, sớm muộn gì cũng bị họ hại chết."
Hắn vốn dự định gia nhập quân Vương Gia Dận cùng nhau hành động, nhưng trải qua chuyện này, cảm giác cũng không cần thiết ở lại đây nữa, còn không bằng mình đơn độc đánh thiên hạ.
Tây doanh Bát Đại Vương lén lút chuồn ra khỏi doanh trại của Vương Gia Dận, dẫn theo người của mình đi về hướng bắc.
Trương viên ngoại suất lĩnh dân đoàn huyện Hợp Dương đi tới bến tàu Hiệp Xuyên, trông thấy Bạch Diên đang đứng cùng một đám người ăn mặc rách rưới ở cạnh bến tàu.
Nhóm người này tự nhiên là Bạch Miêu và thôn dân thôn Vương Gia.
Họ đã chờ ở chỗ này một ngày rồi, không thấy Vương Nhị quay lại, trong lòng biết Vương Nhị đã xảy ra chuyện, nhưng Vương Nhị đã mang đi toàn bộ đội thuyền, hơn nữa không cho phép họ đi cùng, ngoại trừ chờ đợi Bạch Miêu cũng không còn cách nào khác.
Nhóm người vô cùng lo lắng, vò đầu bứt tai chờ đợi.
Trương viên ngoại nhìn thấy nhóm người này người hình thù kỳ quái, không giống người tốt, trong lòng cũng thầm tính toán, bèn tiến lên: "Bạch huynh, những người này là?"
Bạch Diên quay đầu lại: "Trương đệ tới rồi à? Không sao, những người này là lão bách tính của thôn Vương Gia huyện Trừng Thành ta, họ lưu vong bên ngoài hơn hai năm, mới trở về hai hôm nay."
Trương viên ngoại nghe nói như thế thì ngẩn người: lưu vong bên ngoài hơn hai năm? Lưu vong kiểu gì thế? sẽ không là... khụ...
Bạch Diên: "Trương đệ không cần suy nghĩ nhiều, họ đều là người tốt, nếu người của đệ tới rồi, vậy nhanh xây một cái trại tạm thời bên cạnh bến tàu đi. Chúng ta trước tiên dùng gỗ dựng trại, đợi dân phu tới rồi lại điều dân phu dùng xi măng xây một thành bảo, bến tàu Hiệp Xuyên này sẽ không còn lo nữa."
Việc này đương nhiên phải nhanh chóng đi làm!
Trương viên ngoại vội vàng hạ lệnh dân đoàn chặt cây, trước tiên dựng lên một hàng rào gỗ ở bên bến tàu, có một tường gỗ cũng có được chút lực phòng ngự mà.
Bạch Miêu thấy thế, vội vàng nói với một trăm thôn dân Vương Gia: "Mọi người cũng hành động đi, giúp đỡ huyện Hợp Dương cùng dựng hàng rào."