Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 350 - Chương 350: Mì Dao Gọt Tam Trì

Chương 350: Mì dao gọt Tam Trì Chương 350: Mì dao gọt Tam Trì

Hơn hai năm nay các thôn dân của thôn Vương Gia vẫn luôn theo Vương Nhị vào Nam ra Bắc, dưới sự ràng buộc của Vương Nhị họ cũng không làm mấy việc giết người phóng hỏa, gian dâm bắt người cướp của gì, thế nhưng họ đã thấy rất nhiều.

Đại quân lưu khấu mặc kệ đi tới đâu, đều là hỗn loạn không ra thể thống gì, chỉ có phá hư, không có xây dựng.

Chúng sẽ đẩy ngã tường rào của thôn, sẽ san bằng gia bảo của hương thân địa chủ thành bình địa, sẽ đẩy ngã tường thành của huyện thành, phá đi tất cả công sự phòng hộ, mới thuận tiện cho lần tới mình trở lại đánh cướp.

Hiện tại nghe nói muốn xây dựng, hơn trăm người còn chưa có phản ứng.

Bạch Miêu lớn tiếng nói: "Còn đực mặt ra đó làm gì? Ý của Vương Nhị đại ca muốn chúng ta sau này hoàn lương, một lần nữa làm người tốt, làm việc hết đi, người tốt nào không làm việc?"

Nhóm người lúc này mới kịp phản ứng, uể oải đáp lại một tiếng, bắt đầu làm việc.

Họ thiếu dụng cụ đốn củi, đành phải giao công việc chặt cây cho người của Trương viên ngoại, họ thì ở bên cạnh làm việc vặt, phụ trách khuân vác cây, khiêng đá, coi như cũng giúp được một tay.

Bạch Diên thấy nhóm người này bắt đầu lao động rồi, trong lòng cũng có phần an ủi, thầm nghĩ: đám người của thôn Vương Gia này vẫn luôn đi theo Vương Nhị, học không ít quy củ làm người, quả thật tốt hơn nhiều so với đám "lưu khấu về quê" khác.

Lúc trước nhóm "lưu khấu về quê" dưới trướng của Phiên Sơn Nguyệt phải tốn thời gian rất lâu mới từ từ khôi phục lại trạng thái tinh thần của người bình thường.

Bận rộn một hồi sau.

Một thôn dân của thôn Vương Gia khiêng một thân cây đi tới, đột nhiên người mềm oặt suýt nữa ngã sấp xuống, hắn gian nan thả thân cây nặng nề xuống, sờ vào cái bụng của mình, tỏ ra xấu hổ: "Miêu ca, ta đói quá, không có sức mà làm."

"Ta cũng đói."

"Người không còn hơi sức."

Các thôn dân thôn Vương Gia lang bạc kỳ hồ, rất ít khi được ăn no.

Mặc dù họ chạy loạn khắp nơi, đánh cướp của đại hộ làm giàu bất nhân khắp nơi, thậm chí từng công phá vài huyện thành, cướp lương thực của huyện khố, thế nhưng, số lương thực này cũng không có tác dụng bao nhiêu.

Đại quân của Vương Gia Dận dù sao cũng hơn năm vạn, cướp lương thực của một nhà giàu đại hộ còn chưa đủ mọi người chia ăn hai ngày. Chỉ có cướp huyện thành, lấy được khố lương của quan phủ mới có thể ăn nhiều vài ngày.

Nhưng lương thực trong huyện khố cũng không phải tự nhiên mà có, là cần lão bách tính nộp thuế mới có, lão bách tính đều bị họ lôi theo đi cướp thập thất cửu không rồi, đâu còn ai nộp thuế nữa?

Cho nên lương thực trong huyện khố chỉ có thể cướp một lần, khi cướp lần thứ hai cũng chẳng còn gì.

Họ không thể ở lâu một chỗ được, phải liên tục di chuyển.

Khu vực Duyên Tuy đã bị họ cướp ngay cả sợi lông cũng không còn mà cướp, nên mới sẽ bắt đầu dọc theo Hoàng Hà di chuyển về hướng nam.

Bạch Diên thấy bộ dáng tội nghiệp của họ, cũng không khỏi thầm lắc đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời, tính thời gian một chút rồi lên tiếng: "Đừng lo lắng, đồ ăn sẽ lập tức được đưa tới."

Quả nhiên, nói lương thực, lương thực liền đến.

Huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển tự mình dẫn theo một đội ngũ chạy tới, nhân số đội ngũ này trên ngàn người, hơn một nửa trong đó là dân phu chiêu mộ ở huyện thành, Phùng Tuyển học cách của thôn Cao Gia dĩ công đại chẩn, dùng tiền công ba cân bột mì một ngày chiêu mộ dân phu tới bến tàu Hiệp Xuyên xây dựng thành bảo bằng xi măng.

Tiền công này vừa đưa ra, đương nhiên là vô số người hưởng ứng, chỉ vài phút đã có ngàn người tụ tập, tiếp theo họ lại đợi lương thực và xi măng từ thôn Cao Gia vận chuyển tới, Phùng Tuyển liền tự mình dẫn theo một nghìn người này đẩy xe lương và xi măng chạy đến bến tàu Hiệp Xuyên.

Bạch Diên và Phùng Tuyển đi đến một nơi, nhỏ giọng hàn huyên vài câu, nói rõ tình huống nơi này.

Phùng Tuyển liền vung tay lên: "Ăn cơm trước, ăn no rồi làm việc."

Hậu cần trong đội ngũ công trình lập tức bắt đầu chôn nồi nấu cơm!

Dựng lên bếp xong, múc nước từ Hoàng Hà lên, nước trong Hoàng Hà hơi vàng, nhưng vấn đề không lớn, hiện tại có nước là tốt lắm rồi, đâu quản nó vàng hay không, sôi lên chính là nước sạch.

Lấy ra bột mì từ xe lương nặn thành nắm mì, tiếp theo lấy dao gọt!

Thì ra, huyện Hợp Dương có một món ăn đặc sản, là mì dao gọt Tam Trì, dao gọt mì dùng dao phẳng, mì gọt ra có độ dày đều, tiêu chuẩn rất cao.

Việc này chỉ có người thôn Tam Trì có thể làm, vì vậy các đầu bếp tới từ thôn Tam Trì đứng thành một hàng, một đầu bếp hướng về một cái nồi lớn, tay trái nắm mì, tay phải dao, mì gọt xuống trực tiếp rơi vào trong nồi, tràng diện rất phô trương.

Người thôn Vương Gia thấy cảnh này đều ngẩn ra: "Đang hạn hán mà, các ngươi còn cả bột mì, còn có cả tâm tình làm mì dao gọt?"

Đầu bếp của thôn Tam Trì nghe vậy liền quay đầu lại, nhếch môi nở nụ cười: "Không lâu chúng tôi vẫn còn rất nghèo, cực kỳ thê thảm nữa, đều nhờ có người của thôn Cao Gia huyện Trừng Thành qua đây giúp đỡ chúng tôi."

"Đúng vậy đúng vậy!" Một đầu bếp khác quay đầu nói: "Tay nghề gọt mì này của ta đã gác lại hơn ba năm rồi, may nhờ có người của thôn Cao Gia đến, vận chuyển đến rất nhiều bột mì cho chúng tôi. Mấy ngày gần đây, mỗi ngày ta đều gọt mì, ha ha ha, tài nghệ bị quên lại sống lại rồi."

Hắn vừa nói chuyện vừa gọt mì, rõ ràng đã phân tâm, thế nhưng mì gọt ra vẫn rất đều nhau, đúng thật là lợi hại. Xem ra môn công phu này đã khắc sâu vào trong nội tâm. Gọt mì đã không dựa vào đầu óc, dựa vào là ký ức cơ thể.

Người của thôn Vương Gia thầm thất kinh, đột nhiên nhớ lại hơn hai năm trước, đêm trước họ tạo phản khởi nghĩa, Vương Nhị đại ca dẫn theo họ đến thôn Cao Gia trộm nước, gánh một thùng nước đi sau đó quay người lại, phát hiện phía sau có một đống mì to như ngọn núi nhỏ.

Lẽ nào, bắt đầu từ khi đó, thôn Cao Gia đã không thiếu cái ăn rồi?

Nếu như lúc trước chúng ta không rời đi, mà ở lại thôn Cao Gia, có lẽ cũng đã sống rất hạnh phúc rồi nhỉ? Lần này Vương Nhị đại ca muốn chúng ta ở lại, không theo Vương Gia Dận kiếm ăn nữa, hắn đã nhìn ra kế tiếp nên đi theo con đường nào.

Ôi, thật hy vọng Vương Nhị đại ca có thể bình an trở về.

Lúc này, bát mì đầu tiên đã nấu xong, Phùng Tuyển nháy mắt, đầu bếp đưa bát mì đầu tiên cho Bạch Diên, Bạch Diên lại cười ha ha một tiếng, tiện tay đưa cho Bạch Miêu, Bạch Miêu chỉ móc lên một sợi mì đưa vào trong miệng, rồi truyền cái bát đưa cho một thôn dân Vương Gia khác...

Mỗi người một sợi mì!

Đưa vào miệng tỉ mỉ nhấm nuốt...

Mì rất thơm, ăn rất ngon, trăm cảm xúc lẫn lộn, đủ mọi tư vị.

"Ăn mì nào!"

"Đều tới ăn mì đi."

Một bát tiếp một bát mì Tam Trì ra khỏi nồi, một bát tiếp một bát truyền đến trong tay từng người thôn Vương Gia, đợi hơn trăm người này đều bưng bát hết rồi, các dân công của huyện Hợp Dương cũng bắt đầu được phân phát.

Trên công trường bến tàu, hơn ngàn người bưng bát mì ăn ngon lành, vẻ mặt mỗi người đều tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

"Ăn xong rồi làm việc thôi!"

"Làm việc ra sức một chút."

"Đúng vậy, ra sức một chút, nếu như không xây được một thành bảo tốt ở đây ngăn cản lưu khấu, để cho chúng lên bờ, cuộc sống ấm no chúng ta thật vất vả mới có được sẽ bị huỷ."

Bình Luận (0)
Comment