Các thôn dân của thôn Vương Gia nghe các dân công huyện Hợp Dương nói, mới mới phát hiện hai chữ "lưu khấu" này ở trong cảm nhận các lão bách tính bình thường lại khiến người ta không thích như thế.
Để cho lưu khấu lên đất liền ở chỗ này, chẳng khác nào sẽ huỷ đi cuộc sống an bình mà họ vừa mới đạt được!
Thì ra, chuyện chúng ta vẫn làm đều là như thế này sao?
Bạch Miêu cắn răng, rống lên: "Người thôn Vương Gia làm việc ra sức một chút, phải ra sức hơn người khác mới được."
Mọi người: "Được!"
Ăn no rồi, có sức rồi, bắt đầu làm việc.
Đám người hò hét dự định khởi công, đột nhiên nhìn thấy từ trong đám người có một người đội mũ xanh lam nhảy ra, người đó là "công nhân kỹ thuật" từ thôn Cao Gia tới, chuyên môn phụ trách dạy công nhân mới "làm sao sử dụng xi măng".
Hắn đẩy tới một cái xe chứa nón tre trông giống như mũ giáp, còn nhuộm thành màu vàng, đưa cho người của thôn Vương Gia: "Các ngươi đội màu vàng."
Thôn dân Vương gia đầu đầy dấu hỏi chấm?
Công nhân kỹ thuật kia cười nói: "Công nhân bình thường đội mũ vàng, công nhân kỹ thuật đội mũ xanh, Bạch Diên tiên sinh và Phùng đại nhân đội mũ trắng. Đây là Thiên Tôn phân phó, phải tuân thủ quy định trên công trường.
Thôn dân Vương gia ngẩn mặt ra, nhưng nếu là quy củ vậy thì phải tuân thủ rồi. Từng người đội mũ màu vàng lên, ơ, mà phải nói, mũ này thật đúng là rắn chắc, cảm giác giống như mũ giáp, có lực phòng ngự rất mạnh.
Mũ xanh lớn tiếng nói: "Các mũ vàng qua đây, ta dạy các ngươi làm sao trộn xi măng... đi đến bờ sông đào cát, gánh mấy thùng nước lên..."
"Đổ xi măng vào, cát. . trộn lên... đúng rồi... trộn mạnh lên..."
Cả công trường lập tức khí thế ngất trời.
Hai đội công trình xây thành bảo xi măng và dựng tường trại gỗ đồng thời tiến hành. Tường gỗ thật dài, dọc theo sát bên bến tàu Hiệp Xuyên kéo dài ra ngoài, trước tiên dùng tường gỗ bao lại toàn bộ bến tàu, thành bảo xi măng phía sau tường gỗ thì đang bắt đầu xây lên từng chút một.
Sáng sớm, vừa mới thức dậy, Lý Đạo Huyền tay trái cầm bánh dứa vừa mới được giao tới, tay phải thì ấn vào chữ "Huyện thành Hợp Dương" bên ngoài hộp, tầm nhìn liền nhảy tới bầu trời huyện thành, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu huyện thành Hợp Dương vừa mới tiến vào tầm nhìn không lâu.
Huyện thành Hợp Dương có sự khác biệt rất rõ ràng so với huyện thành Trừng Thành.
Cửa hàng trong huyện thành nhiều hơn bên Trừng Thành, hiện tại mặc dù phần lớn đã đóng cửa, nhưng trước đây chúng nó đã từng huy hoàng, sau đó một khi thuyền vận của bến tàu Hiệp Xuyên khôi phục, những cửa hàng này khẳng định sẽ một lần nữa trở lại huy hoàng.
Trong thành còn có rất nhiều quán ăn, có thể thấy được quán ăn vặt khắp nơi, xem ra người trong thành này rất ham ăn.
Lý Đạo Huyền duỗi tay phải đến trước máy vi tính, nhập vào huyện Hợp Dương để tra tìm, lúc này mới biết, huyện thành nho nhỏ này không ngờ được xưng là "danh thành mỹ thực sinh thái Hoàng Hà Trung Quốc".
Chậc chậc, loại huyện thành này ta thích!
Thiên Tôn ham ăn ngoài đột nhiên cảm thấy bánh dứa trong tay không ngon nữa.
Trong thành có một quán mì nhỏ, treo tấm biển "Mì dao gọt Tam Trì" đổ xiêu vẹo, xem ra quán mì này đã lâu không mở cửa, nhưng tầm nhìn của Lý Đạo Huyền chuyển qua mới phát hiện ông chủ đang quét dọn vệ sinh, xem ra chuẩn bị khai trương rồi.
Ờ, đã có bột mì, quán mì phải bắt đầu kinh doanh cũng đúng.
Ông chủ quét dọn một hồi lâu, sau đó đặt một bếp lò trước cửa, trên bếp đặt một cái nồi lớn, trong bếp đã có than, bắt đầu nấu nước.
Lý Đạo Huyền đột nhiên phát hiện một chi tiết, ông chủ này dùng than đá tuyệt không tiếc? Bỏ rất nhiều vào trong bếp, kiểu như than đá không đáng giá vậy.
Nơi này khẳng định có mỏ than!
Chỉ có người sản xuất ra được mới dùng than đá theo kiểu thoải mái như vậy.
Y vội vàng mở baidu tra tìm, không tìm không biết, vừa tìm quả nhiên phát hiện, thì ra huyện Hợp Dương từ xưa đã sản xuất than, mỏ than ở đây không chỉ phẩm chất tốt, còn nằm rất cạn, lấy kỹ thuật của cổ nhân là có thể khai thác một cách dễ dàng.
Hơn nữa, mỏ than cách huyện thành không đến mười dặm, ngay giữa hai nơi thung lũng Kim Thủy và thôn Vương phía tây huyện thành, hơi nơi này cũng đều năm trong phạm vi tầm nhìn của Lý Đạo Huyền rồi, chỉ là y không "quan tâm" qua hai nơi này, không chú ý tới mỏ than.
Hiện trong lòng đã có tính toán, đương nhiên phải dời qua đó nhìn xem.
Tầm nhìn chuyển qua thung lũng Kim Thủy...
Nơi đây cách huyện Hợp Dương rất gần, trong một khe núi phía tây bắc huyện thành, có một quan đạo nhỏ ngoằn ngoèo thông đến thung lũng này, trong thung lũng không có thôn trấn, chỉ có một số túp lều, lão bách tính sống trong lều này toàn thân đen thui như than.
Cuộc sống của họ rõ ràng rất khổ, là người nghèo sống dưới tầng dưới chót nhất của xã hội, nhưng thú vị chính là, nạn hạn hán cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với họ như các ngành nghề khác.
Họ khai thác than, mặc kệ hạn hán hay không, bao giờ cũng có người cần. Chẳng qua khai thác than đá vào thời kỳ hạn hán sẽ đổi được ít lương thực hơn mà thôi.
Bên ngoài thung lũng hạn hán bốn năm, các nông dân bị bức hết thành phản tặc rồi, nhưng những người đào than này lại vẫn sống như xưa... Ăn không đủ no cũng không đói chết.
Lý Đạo Huyền mừng thầm, đây là mỏ than tốt!
Nơi này rất đáng để đầu tư khai thác, những người đào than đáng thương chờ phát tài đi.
Tầm nhìn chuyển về thôn Cao Gia...
Vừa mới chuyển về, liền nhìn thấy trên bầu trời "trường học Thôn Cao Gia" bốc lên khói đen cuồn cuộn, che khuất cả bầu trời trường học.
Lý Đạo Huyền quá hoảng sợ, trường học cháy à? Sẽ không phải là mình phóng hoả chứ? Mình vẫn luôn muốn phóng hoả đốt cháy trường trung học Số 32...
Không đúng không đúng, không phải ta phóng hoả! Là một phần tử xã hội nghiêm chỉnh tam quan đoan chính, tham gia bảo hiểm đầy đủ, sao có thể làm việc phóng hỏa được?
Hơn nữa ngôi trường trung học Số 32 trong hộp làm theo yêu cầu dùng vật liệu chống cháy, cơ bản không thể cháy được.
Lý Đạo Huyền lấy tay quạt một cái, trong hộp lập tức xuất hiện một cơn gió, thổi bay đi khói đen bao phủ bầu trời trường học.
Y còn chưa kịp nhìn chăm chú xem đã xảy ra chuyện gì, liền nghe được các người tí hon trong hộp hoan hô: "Thiên Tôn tới rồi, Thiên Tôn thi pháp thổi khói đen đi rồi."
Lý Đạo Huyền sử dụng công năng "chú ý" nhìn xuống, có một đám người tí hon đứng trên sân thượng trường học, người nào cũng bụi bặm đầy người, giống như miếng thịt khô bị khói hun qua, Cao Nhất Diệp, Tống Ứng Tinh, Bạch công tử, Tam tiểu thư cũng ở trong đó, còn có lượng lớn nam nữ học sinh, các bé gái cũng bị khói hun khuôn mặt đen thui.
Lý Đạo Huyền không biết nên khóc hay cười: "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Cao Nhất Diệp: "Khởi bẩm Thiên Tôn, Tống tiên sinh và Bạch công tử đưa các học sinh thí nghiệm dùng sức của máy hơi nước kéo tảng đá, hắn gắn bánh răng và ròng rọc lên trên vòng lăn của máy hơi nước, nối với cả xích sắt, sau đó dùng xích sắt quấn vào một tảng đá to, mở máy hơi nước, nó kéo theo rất nhiều bánh xe, kéo tảng đá lên đến tận tầng năm."
Lý Đạo Huyền cúi đầu nhìn, quả nhiên, một tảng đá rất to thật đúng là bị đám người này kéo lên sân thượng tầng năm.
Lần trước y đưa cho Tống Ứng Tinh một cái "Máy hơi nước Mini" để nghiên cứu, máy hơi nước đó đặt trên sân thượng, cho nên họ làm thí nghiệm cũng ngay ở trên sân thượng.
"Ừm, thì ra là thế, thế nhưng các ngươi chơi máy hơi nước cũng bình thường thôi, sao lại làm ra khói đen lớn như vậy?"