Chương 809: Ta đã chứng minh áp lực của không khí
Chương 809: Ta đã chứng minh áp lực của không khí
Thôn Cao Gia, bản thôn, ngã tư đường phồn hoa nhất chính giữa Khu thương mại Cao Gia.
Bình thường ở đây người qua lại như kiến, náo nhiệt khác thường, mà hôm nay lại càng náo nhiệt hơn so với bình thường.
Thì ra ngày hôm nay sẽ cử hành một màn thí nghiệm hoàn toàn mới ở chỗ này.
Con trai của thợ đèn Thôn Cao Gia, Kỷ Mộng Hàm, thông qua trường nhị trung Số 32 tuyên bố với toàn bộ thôn Cao Gia, ngày hôm nay sẽ làm một thí nghiệm vô cùng thú vị ở chỗ này, bảo tất cả mọi người đến xem.
Đa số người không biết Kỷ Mộng Hàm là ai.
Thế nhưng trường nhị trung Số 32 đứng ra tuyên truyền giúp hắn, vậy tất cả mọi người sẽ cảm thấy hiếu kỳ rồi. Thông thường, không phải là sự kiện trọng đại thú vị thì sao có thể mời được trường học tuyên truyền giúp hắn chứ?
Vì vậy, toàn bộ thôn Cao Gia đều náo nhiệt hẳn lên!
Lúc này vừa mới ăn cơm tối xong, tất cả các công nhân đã tan làm, chỉ có số rất ít công việc vẫn còn đang làm.
Người thôn Cao Gia lúc này là rảnh nhất...
Đông đảo công nhân, nông dân, thương nhân chạy tới ngã tư đường tại Khu thương mại Cao Gia, chiếm vị trí tốt nhất.
Mọi người lập tức phát hiện, trưởng quan hành chính tối cao hiện tại của thôn Cao Gia là Tam Thập Nhị cũng đang ở trong đám người, chuẩn bị xem náo nhiệt. Còn có đám người Tống Ứng Tinh, Bạch công tử, Vương Trưng đại biểu đội hình các nhà khoa học và đông đảo nghiên cứu sinh...
Mà đội hình nguyên lão thôn Cao Gia có Cao Nhất Diệp, lão thôn trưởng, Cao Tịch Bát, cũng đều ở đây.
Thật đúng là rùm beng...
Các thôn dân bình thường thì càng ngạc nhiên, đây rốt cuộc là muốn chơi trò gì?
Ngay trong tràng diện vạn chúng chú mục, thợ đèn bước lên sân khấu!
Thợ đèn đã qua tuổi 50, lưng có vẻ hơi khom, nhưng ngày hôm nay vẻ mặt hắn lại rất tươi tắn, vừa lên sân khấu liền kích động đến mức nói lắp: "Mọi...mọi người...chờ...một chút...con ta lập tức, lập tức...sẽ..."
"Ha ha ha! Kỷ sư phụ, rốt cuộc con trai ngươi đã làm cái gì?"
"Bây giờ còn úp úp mở mở?"
Thợ đèn vừa vui sướng lại vừa xấu hổ nói: "Ta...ta cũng nói không rõ...Mấy thứ của thanh niên nhân, ta xem không hiểu. Ta chỉ biết là, con ta có tiền đồ rồi, ha ha ha ha, con ta có tiền đồ rồi."
Hắn mừng như điên, suýt nữa thở không nổi, cục trưởng Hỏa Khí Từ Đại Phúc nhảy ra từ trong đám người đưa hai tay đỡ lấy thợ đèn, vỗ vào lưng, giúp hắn thoải mái hơn: "Ông bạn già, ngươi phải cẩn thận một chút."
Hai người đều đến từ Tây An, hiện tại thân phận một người trên trời một người dưới đất, từ mức độ lộng lẫy trên y phục của hai người mặc là có thể nhìn ra. Trước đây thợ đèn nhìn thấy Từ Đại Phúc liền tự ti mặc cảm, cảm thấy có phần không xứng với ông bạn của mình, thế nhưng ngày hôm nay, thợ đèn đã cảm thấy mình có thể đứng song song với hắn rồi.
"Từ huynh đệ, ngày hôm nay nhìn con ta biểu diễn đi, ha ha ha, phát minh của nó, lần này đã được Thiên Tôn chính miệng khích lệ. Ha ha ha, mặc dù ta không hiểu gì, thế nhưng cảm giác rất lợi hại, ha ha ha ha."
Từ Đại Phúc cũng cảm thấy rất hứng thú.
Chỉ thấy đoàn người tách ra, con trai thợ đèn Kỷ Mộng Hàm dắt một con tuấn mã lên sân khấu, phía sau hắn có vài nghiên cứu sinh đi cùng, đều là bạn học cùng khoá với hắn. Mỗi người dắt một con ngựa, tổng cộng dắt 16 con ngựa cao to.
Kỷ Mộng Hàm đi tới giữa đám người, mỉm cười nói: "Chào mọi người, tôi là Kỷ Mộng Hàm, là con trai của cha tôi."
Mọi người cười ầm lên: "Ha ha ha, nếu ngươi không phải là con trai của cha ngươi, vậy thì lớn chuyện rồi."
Kỷ Mộng Hàm xấu hổ: "Xin lỗi, tôi kích động quá, nói sai rồi. Khụ...Tôi thân là con trai của thợ đèn, từ nhỏ đã lập chí muốn làm một thợ đèn, tôi muốn làm ra đèn tốt hơn cả cha tôi."
Hắn đưa tay, giơ ra hai cái nắp đồng hình nửa cung tròn cho mọi người xem: "Mọi người xem, đây là hai nắp đồng hình nửa cung tròn, nếu như hợp lại, sẽ biến thành một quả cầu bằng đồng rỗng ruột."
Mọi người: "Để làm gì?"
Kỷ Mộng Hàm kiêu ngạo ra mặt: "Ngày hôm nay ta sẽ chứng minh với mọi người, không khí là có áp lực."
Mọi người: "Ui giời! Toàn tào lao."
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Kỷ Mộng Hàm hợp hai nắp đồng lại thành một quả cầu, sau đó thông qua cái lỗ nhỏ trên quả cầu rót nước vào bên trong.
Rất nhanh, quả cầu chứa đầy nước.
Tất cả mọi người không rõ hắn đang làm cái gì.
Chỉ thấy hắn lại lấy ra một cái máy kỳ lạ: "Đây là máy chế tạo chân không do ta phát minh!"
Hắn để sát cái máy lên quả cầu, dùng một cái ống kỳ lạ gắn vào lỗ nhỏ vừa rồi rót nước vào...
Sau đó khởi động máy, bắt đầu điên cuồng hút nước ra bên ngoài.
Đoàn người vây xem trơ mắt mà nhìn nước trong quả cầu bị rút ra. Kỷ Mộng Hàm ấn vào cơ quan phía trên cái lỗ, cơ quan kéo theo nút cao su đóng cái lỗ lại. Lúc này mới tháo xuống máy chế tạo chân không dùng để bơm nước.
Kỷ Mộng Hàm giơ quả cầu lên, cười nói: "Hiện tại, bên trong nó đã không có nước...Hơn nữa, cũng không có không khí, bên trong không có gì hết, Thiên Tôn gọi loại không gian này là 'chân không' ."
Mọi người: "Ơ, mặc dù nhìn không hiểu gì, nhưng có vẻ rất lợi hại."
"Trong quả cầu vốn đổ đầy nước, hiện tại nước bị rút đi, thật giống như không có gì hết, ngay cả không khí cũng không có."
Kỷ Mộng Hàm đưa tay ước lượng một cái giữa không trung, cười nói: "Không khí là có áp lực. Lúc đầu, không khí trong quả cầu có áp lực, không khí bên ngoài quả cầu cũng có áp lực, hai lực sẽ trung hoà, cho nên chúng ta có thể thoải mái mở hai cái nắp này ra. Thế nhưng hiện tại trong quả cầu không có không khí, không khí bên ngoài quả cầu lại còn áp lực, nó sẽ đè chặt hai bán cầu lại, lực này còn lớn hơn cả lực của nhân loại chúng ta, cho nên chúng ta không thể mở nó ra nữa."
"Nói tào lao, để ta mở!" Một tráng hán từ trong đám người nhảy ra, hai tay nắm lấy cái vòng hai bên quả cầu và kéo mạnh ra, nhưng không kéo ra được.
Vẻ mặt hắn đã đỏ lên: "Không thể nào, sức lực của ta làm sao có thể thua cả không khí?"
Kỷ Mộng Hàm cười to: "Sự thực chính là, sức lực của người không thể lớn bằng không khí, thậm chí, ngay cả ngựa cũng không được."
Hắn vung tay lên, các nghiên cứu sinh dắt qua 16 con tuấn mã đã chuẩn bị sẵn, dùng sợi dây buộc vào cái vòng hai bên quả cầu, sau đó chia 16 con tuấn mã kia làm hai nhóm, mỗi nhóm 8 con, từ hai phương hướng, đồng thời kéo về hai bên.
Tất cả khán giả ở đây đều ngẩn người mà nhìn.
Một con ngựa có thể kéo vật nặng ngàn cân, tám con ngựa ở một bên, tương đương với sức kéo 8000 cân, 16 con ngựa đồng thời kéo ra hai bên, vậy chẳng phải chính là lực kéo 1 vạn 6000 cân?
Chỉ thấy 16 con ngựa đều mệt đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, thật vất vả mới bồng một tiếng, quả cầu rốt cuộc bị kéo ra.
Mọi người sửng sốt trong một giây ngắn ngủi, lập tức hoan hô: "Lợi hại!"
Kỷ Mộng Hàm vui sướng cười to: "Đây là áp lực không khí! Ha ha ha! Ta đã chứng minh áp lực của không khí."
Lúc này mọi người mới đột nhiên kịp nhận ra: "Ơ, không đúng, ngươi không phải mới nói cả buổi cái gì ngươi muốn làm ra đèn tốt hơn so với cha của ngươi sao? Ngươi ở chỗ này chứng minh không khí có áp lực là thế quái nào? Đèn của ngươi đâu?"