Chương 810: Sử Khả Pháp học bổ túc
Chương 810: Sử Khả Pháp học bổ túc
Bị mọi người hỏi đèn đâu, lúc này Kỷ Mộng Hàm mới bừng tỉnh: "Ui da, thiếu chút nữa quên mất chính sự rồi. Vấn đề áp suất không khí này, chỉ là việc tôi vô ý phát hiện ra trong lúc nghiên cứu đèn, nghiên cứu chân chính vẫn là đèn."
Mọi người: "Ơ?"
Kỷ Mộng Hàm vẫy tay: "Các học sinh, mau đưa đồ đã chuẩn bị trước đó ra đây."
Một đám nghiên cứu sinh mỉm cười chạy vào trong phòng bên cạnh, chẳng mấy chốc, họ kéo từ trong phòng ra một sợi dây điện thật dài.
Thì ra họ sớm đã kéo dây điện đến chỗ này, chỉ là giấu trong phòng mà thôi.
Theo dây điện được kéo ra, còn có một cái "bình thuỷ tinh" hình tròn kỳ lạ, bên trong có một số vật kỳ quái, sợi than nhỏ xíu...
Các nghiên cứu sinh đặt "bình thuỷ tinh" kỳ lạ này lên trên bàn, nối dây điện vào.
Kỷ Mộng Hàm hưng phấn nói: "Đây là phát minh của ta."
Quần chúng vây xem nhìn không hiểu gì...
Kỷ Mộng Hàm cũng biết họ nhìn không hiểu, cho nên cũng không nói nhiều, tìm công tắc trên dây điện, cộp một tiếng ấn vào công tắc.
Chỉ thấy sợi than kỳ quái bên trong "bình thuỷ tinh" kia đột nhiên sáng lên, chiếu sáng trưng một vòng xung quanh.
Quần chúng vây xem: "Oa!"
Kỷ Mộng Hàm cười to: "Tôi đặt tên cho nó là đèn điện! Nó không cần dầu, cũng không cần châm lửa, chỉ cần đưa dây điện đến đâu, nó có thể sử dụng ở nơi đó."
Mặc dù quần chúng vây xem không hiểu gì, nhưng cảm thấy chấn động rất lớn.
Thứ này sáng hơn đèn dầu rất nhiều, hơn nữa hình như cũng rất thuận tiện.
Từ Đại Phúc vỗ vai thợ đèn: "Ông bạn già, Kỷ gia ngươi có người kế tục rồi, làm ra đèn lợi hại như vậy, phần thưởng đặc biệt phát minh Khoa học của Thiên Tôn lần này, khẳng định sẽ đến tay rồi."
Thợ đèn cười ha ha: "Đứa con này, quá khiến ta nở mày nở mặt, ha ha ha ha."
Chỉ thấy lão thôn trưởng từ trong đám người chui ra, giơ tay nói: "Đèn này của ngươi bao nhiêu tiền một cái? Mặc kệ bao nhiêu tiền, nhanh đi lắp cho nhà ta một cái đi."
"Nhà ta cũng muốn lắp!"
"Nhà ta cũng muốn."
Đám người có tiền nhất trong Thôn Cao Gia lập tức bắt đầu đặt hàng.
Kỷ Mộng Hàm xấu hổ nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi...tôi đang suy nghĩ mở một xưởng đèn điện, thứ này muốn sản xuất hàng loạt còn cần thời gian rất dài, mọi người đừng vội."
Mấy ngày sau, xưởng đèn điện Kỷ Thị bắt đầu xây dựng.
Kỷ Mộng Hàm dùng phần thưởng phát minh khoa học Thiên Tôn là một quả cầu bạc xem như số vốn ban đầu, tìm một khu đất trống và xây nhà xưởng. Đặt hàng "bình thuỷ tinh" riêng biệt của xưởng thuỷ tinh, mời công nhân làm dây tóc, còn chế tạo một số lượng lớn "máy tạo ra chân không" để rút không khí trong bình.
Tất cả giải quyết xong, Kỷ Mộng Hàm lại trở về trường học, tiếp tục học tập và làm nghiên cứu, mà xưởng đèn thì giao cho thợ đèn phụ thân hắn.
Thợ đèn rốt cuộc mở mày mở mặt, cảm thấy mình rốt cuộc đuổi theo bước chân của Từ Đại Phúc rồi, không uổng công năm đó hai người cùng theo Hình Hồng Lang rời khỏi Tây An, đi tới thôn Cao Gia --
Sáng sớm.
Một nam nhân vẻ mặt buồn bã đi tới thôn Cao Gia.
Sử Khả Pháp tới.
Sử Khả Pháp buồn bã ra mặt, mỗi bước đi đều rất chậm, chậm rãi nhảy xuống từ trên xe lửa. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn thoáng qua thôn Cao Gia náo nhiệt, sau đó lại từng bước một, nặng nề đi về hướng trường nhị trung Số 32.
"A, là Sử đại nhân của [Sử Khả Pháp phổ pháp]." Có người ở ven đường phất tay với hắn: "Sử đại nhân, ta thích xem nhất là tiết mục của ngài."
Sử Khả Pháp cố nặn ra một nụ cười: "Có thể giúp được ngươi thì tốt."
Người qua đường: "Ơ, Sử đại nhân có việc không vui sao?"
Sử Khả Pháp xấu hổ cười: "Không có việc gì, không có việc gì."
Hắn tạm biệt fan của mình, tiếp tục hướng về phía trước, đi tới cổng trường học.
Bảo vệ cũng liếc mắt nhận ra là người dẫn chương trình của [Sử Khả Pháp phổ pháp], cực kỳ ân cần với hắn: "Sử đại nhân tới rồi à? Ôi chao, không ngờ có thể tận mắt nhìn thấy danh nhân trên tivi, ngài có thể cho tôi xin chữ ký không? Thằng bé nhà tôi rất thích xem tiết mục của ngài."
Sử Khả Pháp tiện tay ký tên cho hắn.
Bảo vệ liền vui sướng muốn chết: "A, Sử đại nhân, sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi từ Tây An tới trường học thôn Cao Gia vậy?"
Sử Khả Pháp nở nụ cười xấu hổ: "À...thật ra ta muốn đến...học vài thứ."
Nói ra lời này, chính hắn cũng cảm thấy xấu hổ.
Người đã đến tuổi trung niên, lại chạy đến trường học nói muốn học vài thứ, thật là rất mất mặt.
Bảo vệ cũng ngớ ra, lập tức xấu hổ nói: "Sử đại nhân nói đùa, ngài chính là người có đại học vấn mà."
Sử Khả Pháp thở dài, hắn biết nói với bảo vệ là không rõ được chuyện này, đành phải lắc đầu đi vào trường học, đi về hướng phòng hiệu trưởng.
Hắn gõ cửa phòng hiệu trưởng, Vương hiệu trưởng từ bên trong mở cửa ra, nhìn thấy ngoài cửa là Sử Khả Pháp, cũng không khỏi ngẩn người: "Ơ, Sử đại nhân!"
Sử Khả Pháp đi thẳng vào vấn đề: "Vương hiệu trưởng, trường học còn nhận học sinh không? Tại hạ muốn tới nơi này học, tăng thêm kiến thức."
Vương hiệu trưởng giật mình: "Sử đại nhân, ngài đây là. . ."
Sử Khả Pháp: "Sau khi xem xong [Đại Lăng Hà biên quân nhất tiểu binh], bản quan một lòng muốn góp sức vì nước, nhưng trái lo phải nghĩ, lại không biết mình có thể giúp được cái gì. Suy nghĩ kỹ càng, Sử Khả Pháp ta hình như không đủ tài năng, nội chính không biết, quân sự không biết. Tất cả những thứ Thôn Cao Gia làm ra để tăng sản lượng lương thực, có thể phát triển thương nghiệp, có thể đề cao quân bị, bản quan xem chả hiểu gì hết."
Vương hiệu trưởng: "Ơ, thì ra là thế."
Sử Khả Pháp xấu hổ đỏ mặt: "Cũng không biết, trường học có nhận học sinh lớn tuổi như bản quan không."
Vương hiệu trưởng: "Việc này Sử đại nhân có thể yên tâm, từ khi nhà trường thành lập tới nay, liền có một quy củ Thiên Tôn định ra: bất kể tuổi tác lớn thế nào, chỉ cần muốn học, nhà trường đều sẽ nhận."
Sử Khả Pháp mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá. Vậy ta...nói đi cũng phải nói lại, bản quan chắc không cần phải bắt đầu học từ lớp nhỏ nhất đúng không? Bản quan muốn trực tiếp học tri thức kinh thế trí dụng*."
(học vấn phải có ích với quốc sự)
Vương hiệu trưởng: "Tri thức kinh thế trí dụng sao? Ở trong trường, loại tri thức này thường đều là nghiên cứu sinh trực tiếp nghiên cứu."
Sử Khả Pháp: "Vậy bản quan trực tiếp nghiên cứu có được không?"
Vương hiệu trưởng: "Khụ! Việc này cũng không phải do tại hạ định đoạt được. Trường học là nơi Thiên Tôn luôn nhìn chăm chăm, mặc kệ là ai, đều phải dựa theo quy định của trường học, bằng không, trái với pháp chỉ Thiên Tôn, vậy thì..."
Sử Khả Pháp giật thót người: Trái với pháp chỉ cảm giác càng đáng sợ hơn so với trái với thánh chỉ! Dù sao hoàng thượng rất dễ qua mặt, nhưng Thiên Tôn lại có mặt khắp nơi, không giấu diếm được.
"Bản quan đương nhiên cũng phải dựa theo quy định rồi." Sử Khả Pháp tỏ ra nghiêm nghị: "Quy định là gì?"
Vương hiệu trưởng chợt lấy ra một sấp bài thi: "Thi nhập học, ngươi có thể thi qua lớp nào, có thể học lớp đó."
Sử Khả Pháp đưa tay ra: "Bài thi của nghiên cứu sinh sao, đưa đây!"