"Cứ như vậy, bốn người chúng ta trải qua bao nhiêu đao quang huyết ảnh, bao nhiêu gian nan hiểm trở, mới thật không dễ dàng trở về từ cõi chết. . ."
Trên đại điện Nội môn, Dương Sát mặt mũi đầy bi phẫn, trong mắt lại đầy vẻ giật mình lo lắng, nhìn tất cả mọi người, rống to liên tục: "Cho nên, vì ngăn ngừa bi kịch lần nữa phát sinh, chúng ta thân là trưởng lão cung phụng Ma Sách Tông, có trách nhiệm, có nghĩa vụ để người thực sự có thể gánh vác chức trách đảm nhiệm nhiệm vụ chấn hưng tông môn, tránh cho đệ tử vô tội thương vong!"
Dương Sát nói rất dõng dạc, kéo động nhân tâm, bọn người Tà Vô Nguyệt, Âm Sát nghe mà cũng động lòng, dường như lại nghĩ tới năm tháng lúc trước.
Có điều, người khác nghe thì lại buồn ngủ. Không chỉ là Thạch cung phụng, những người phản đối, mà kể cả Bạch cung phụng, những người của mình, đều vẻ mặt cứng ngắc, chán không nghe nổi nữa.
Cũng không thể trách bọn họ, dù ngươi nói dễ nghe thế mấy đi nữa, nhưng ngươi không thể nói liền tiếp mấy canh giờ đều không ngừng nghỉ đi. Mấy người Tà Vô Nguyệt cùng tham gia Song Long hội với ngươi, có thể hiểu, cảm thông với ngươi, mới kiên trì nghe bây giờ.
Nhưng những lão già này đâu có như vậy, nghe ngươi thao thao bất tuyệt lâu như vậy, tất nhiên thấy rất mệt mỏi.
Giương mắt nhìn nhìn sắc trời bên ngoài phòng, mọi người không còn gì để nói, mẹ nó, đã chạng vạng tối rồi, tên mập mạp này đến cùng là có bao nhiêu chuyện muốn nói nữa vậy, hắn đúng là từ sáng sớm đến tận bây giờ.
Thạch cung phụng không chịu được nữa, quay đầu nhìn về phía nhị trưởng lão nói: "Ta thấy cũng ổn rồi, mình rút lui đi!"
"Đúng đúng đúng, mau rút đi a, Thạch cung phụng cao minh!" Nhị cung phụng vội vã gật đầu: "Hai người bọn chúng chắc đã hoàn thành nhiệm vụ, lão phu cũng không muốn nghe tên này tiếp tục nói dông dài nữa!"
Thạch cung phụng cũng thầm than nhẹ một tiếng, vội vàng phất phất tay, hét lớn: "Dương Sát cung phụng xin dừng lại, lão phu đã hiểu rồi. Đề nghị này đã bị phản đối nhiều như thế, vậy tạm thời gác lại, về sau bàn bạc kỹ hơn đi. Lão phu thấy sắc trời đã tối, không bằng mọi người trở về thật tốt suy nghĩ một phen trước, ngày khác lại thương thảo tiếp!"
Hắn vừa nói xong, lập tức có người lên tiếng phụ hoạ: "Thạch cung phụng nói phải, chúng ta cứ tranh mãi như vậy quả không phải là cách hay, không giải quyết được vấn đề, không bằng mỗi người trở về, lại cẩn thận tinh tế suy nghĩ lại một phen càng tốt hơn!"
Mà lại không chỉ là nhân mã bên Thạch cung phụng, cho dù là Bạch cung phụng cũng cực lực vỗ tay đồng tình, cảm thấy đề nghị này thật sự là một câu tiếng người duy nhất trong hôm nay.
Ách!
Dương Sát hơi chậm lại, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, lòng đầy không vui nói: "Làm sao mỗi lần đều là như vậy, ta còn chưa nói xong một nửa!"
Thạch cung phụng cười khan, "Ha ha ha. . . vậy là được rồi, Dương Sát cung phụng truyền đạt được tâm ý là được, không cần nói hết, chúng ta vẫn hiểu. Tóm lại, nghe Dương Sát cung phụng một, lão hủ thắng 10 năm đọc sách."
Rồi hướng sang Tà Vô Nguyệt, cúi đầu cười nói: "Tông chủ, hôm nay xem ra là lão phu đường đột, nếu không chuyện gì khác, hội nghị này có thể kết thúc, sự vụ tạp dịch phòng, ngày khác chúng ta lại thương thảo cũng không muộn a!"
Tà Vô Nguyệt đầy hồ nghi nhìn hắn, nhưng không đoán ra được điều gì, chỉ có thể gật đầu, thản nhiên nói: "Thạch cung phụng đã nói như thế, vậy cứ thế đi. Chỉ là, lần tiếp theo, nếu không có việc lớn gì thì không nên tùy tiện gõ chuông. Dù sao tổ chức hội nghị nội môn là chức trách của tông chủ!"
"Vâng vâng vâng, lão phu nhất định ghi nhớ!" Thạch cung phụng biết đây là Tà Vô Nguyệt nói móc hắn, không khỏi thầm giận, nhưng vẫn liên tục gật đầu.
Tiếp đó, Thạch cung phụng cùng một đám nhân mã rời đi. Tà Vô Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, trong lòng vẫn cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Cuối cùng, trong đại điện chỉ còn lại Tà Vô Nguyệt, Bạch cung phụng cùng người của mình, Bạch cung phụng mới cười nhạo nói: "Không ngờ Thạch cung phụng cũng có lúc phải ăn quả đắng, thực sự hả hê a, ha ha ha. . ."
Âm Sát vỗ vỗ vai Dương Sát, cười nói: "Còn phải nhờ có Dương Sát cứ mãi lầm bà lầm bầm, mới mài chết lão nhi này. Nếu không, không biết còn phải dây đưa với hắn đến lúc nào."
Dương Sát liền không vui nói: "Lão tử lầm bà lầm bầm lúc nào, hắn rõ ràng là đuối lý, bị khí thế chính nghĩa cuat ta chấn đnhiếp. Ta còn có rất nhiều lời giáo huấn hắn mà chưa nói đây, các ngươi phải nghe ta nói tiếp. . ."
" Quỷ Sát vội vã khoát khoát tay, bật cười nói: Đừng đừng đừng. . . Ngươi để dành cho lão nhi kia nghe đi, hôm nay chúng ta đã đủ khổ lắm rồi!"
Những người còn lại cũng vội vàng gật đầu, sợ tên mập mạp này lại đại khai sát giới.
Sắc mặt Dương sát trầm xuống, trong lòng phiền muộn, chẳng lẽ không ai có thể cảm nhận được tư thái hiên ngang lẫm liệt của hắn sao?
Chỉ có Tà Vô Nguyệt vẫn nhíu mày, thì thào nói: "Kỳ quái, Thạch cung phụng hôm nay bị sao vậy, biết rõ không thể làm gì, lại vẫn cứ tốn thời gian đến đây, không giống như tác phong đa mưu túc trí ngày thường của hắn!"
"Đây, có lẽ hắn đến ra vẻ mà thôi. ha ha ha. . ." Dương Sát cười mỉa mai.
Bạch cung phụng nói: "Lão gia hỏa kia còn tưởng rằng vẫn là đứng đầu nội môn đây, hắn chỉ không ngờ vật đã đổi, sao đã dời, ha ha ha.