Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 645 - Chương 645: Khuất Phục(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 645: Khuất phục(2)

Nhìn khí thế trên thân người kia, chính là một vị cao thủ Thần Chiếu tầng sáu.

“Không người nào được lao ra!”

Lãnh Vô Thường hét to, đáng tiếc là đã muộn, người kia đã đi đến bên người Trác Phàm, toàn thân kim quang sáng chói, long ngâm không ngừng, đánh ra một quyền chấn thiên liệt địa, thẳng tắp đánh về phía Trác Phàm.

Nếu là người bình thường, một quyền này đã sớm đem đối phương đánh thành thịt vụn, đáng tiếc người mà hắn đối mặt lại là một Trác Phàm mới.

Chậm rãi nâng lên cánh tay phải đang thỉnh thoảng phát ra hồng quang, Trác Phàm chỉ nhẹ nhàng chặn lại, một quyền thế như thao thiên cự lãng thế nhưng liền bị dễ dàng cản lại.

Tiếp theo, còn không đợi hắn lại đánh ra thêm một quyền, hai người Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải, đã dùng hai bàn tay đang nắm chặt cùng nhau đánh ra một quyền.

Sinh Tử Quyết!

Chỉ một thoáng, năng lượng khủng bố khi Băng Hỏa giao dung đột nhiên phát ra, hóa thành một đạo bạch quang chói mắt trong nháy mắt bao phủ thân ảnh người kia, thẳng tắp bắn lên trời.

Sau một tiếng ầm vang, toàn bộ bầu trời tựa hồ cũng đang rung động, mà vị cao thủ Thần Chiếu tầng sáu kia, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra, liền đã biến thành tro bụi, ngay cả một mảnh chéo áo đều không lưu lại!

Thuấn sát!

Tê!

Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, tuy tất cả mọi người đều biết hai vị phu phụ này lợi hại, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra, hai người này còn có vũ kỹ hợp thể lợi hại như thế.

Nhìn thấy một chiêu khủng bố này, cho dù là Hoàng Phủ Phong Lôi cũng bị dọa đến đổ một thân mồ hôi lạnh, chiếu theo uy lực này nhìn tới. Liền xem như hắn tự mình nghênh tiếp, cũng sẽ có kết quả là bị miểu sát a!

Trưởng lão Lạc gia này, làm sao từng cái đều biến thành quái vật như thế?

Lệ Kinh Thiên thì lại nhếch miệng cười một tiếng, ngạo nghễ nhìn về phía Hoàng Phủ Phong Lôi đang kinh hãi không thôi, nói: “Đại cung phụng, hiện tại ngươi đã minh bạch rồi chứ, đây chính là nguyên nhân ta đi theo Lạc gia!”

Trong lòng run lên bần bật, Hoàng Phủ Phong Lôi càng thêm kinh ngạc.

Chẳng lẽ nói, Lạc gia thật có công pháp vũ kỹ so với bọn họ Đế Vương Môn cùng hoàng thất còn mạnh hơn ? Nếu là thật như thế mà nói, vậy liền phải đáng giá lại thực lực của những người này.

Chỉ sợ Đế Vương Môn bọn họ đã rất khó có chút phần thắng!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hoàng Phủ Phong Lôi một mảnh tro tàn, nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên Nguyên bất đắc dĩ gật gật đầu, phục đi!

Da mặt run run một hồi, Hoàng Phủ Thiên Nguyên hít thật sâu, song quyền nắm chặt, móng tay đều đập đến trong thịt. Nhưng sau khi trầm ngâm một chút lại bất đắc dĩ thán một tiếng, quát to: “Tất cả mọi người nghe lệnh...”

Hơi hơi run run động một bờ môi, Hoàng Phủ Thiên Nguyên vô luận như thế nào cũng khó mà mở miệng nói ra câu nói khuất nhục kia. Chỉ tự mình dẫn đầu cúi đầu bái xuống thật sâu. Đám người còn lại thấy thế, làm sao không rõ ý tứ môn chủ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cũng một trận khuất nhục.

Nhưng nhìn môn chủ còn có thể tự mình hạ thấp địa vị như thế, bọn họ còn có cái gì để nói, đành phải bắt chước theo, cùng nhau bái hạ.

Lãnh Vô Thường nhìn thấy hết thảy, trong lòng như đang chảy máu, nhưng lại không có cách nào. Tại thời khắc này, đây cũng là cách giải quyết duy nhất. Thừa dịp tiểu ma đầu này còn chưa chính thức đánh mất lý trí mà làm ra chuyện điên cuồng gì, tranh thủ thời gian cho hắn một cái bậc thang để hắn dừng tay lại thì tốt hơn.

Cứ như thế, Lãnh Vô Thường cũng bái hạ một cái thật sâu, thay Hoàng Phủ Thiên Nguyên mở miệng nói: “Trác quản gia, lúc trước là chúng ta mạo phạm, nhiều lần đắc tội các vị, mong được tha thứ!”

Thấy tình cảnh này, tất cả gia tộc đang vây xem đều bất giác cả kính thất sắc.

Đế Vương Môn đứng đầu bảy nhà, thế mà lại cùng nhận thua, hướng một gia tộc mới lên cấp tỏ ý khuất phục, đây chính là chuyện kể từ khi lập quốc suốt ngàn năm cũng chưa từng phát sinh qua a.

Cho dù là đối với hoàng thất, Đế Vương Môn cho tới bây giờ cũng luôn tỏ ra ngưu bức hống hách, có lúc nào chịu qua biệt khuất như thế?

Nhưng bây giờ, trước mặt Lạc gia, trước mặt Trác Phàm, bọn họ lại hoàn toàn khuất phục. Cho dù là ba vị hoàng tử, nhìn thấy một màn này cũng hoàn toàn bị làm cho kinh ngạc đến ngây người!

Uy danh của Lạc gia trong lòng tất cả mọi người, trong nháy mắt đạt đến một độ cao trước đó chưa từng có…

“Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Hài lòng gật đầu, Trác Phàm dùng vẻ mặt thèm ăn đòn cười nói: “Nếu các ngươi đã biết sai, về sau nên nhớ kỹ một điều. Bảy nhà... Ách không, từ nay về sau, đứng đầu tám nhà, không còn là Đế Vương Môn các ngươi, mà là Lạc gia chúng ta!”

Tiếng nói vừa dứt, Trác Phàm cười lớn, búng tay một cái rồi quay người trở về.

Ma Sách Tứ Quỷ nghe thế, cũng vội vàng từ trên mây rơi xuống, đi theo ở phía sau, các trưởng lão còn lại cũng đồng loạt đi theo. Mọi người như một đội quân vừa mới thắng trận, dưới sự chỉ huy của Trác Phàm, chậm rãi đi về phía Lạc Vân Thường.

Đám người vây xem nhìn thấy bọn họ, đều lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng khó có thể với tới. Cho dù là sáu đại ngự hạ gia tộc còn lại , cũng hoàn toàn ngơ ngẩn nhìn hết thảy.

Đế Vương Môn đường đường là gia tộc đứng đầu bảy nhà, thế mà cứ như vậy bị làm nhục một cách trần trụi trước mặt tất cả mọi người, còn bị một gia tộc mới lên cấp đoạt mất vị trí đầu lĩnh tám nhà, thật sự là ngàn năm khó gặp a!

“Sở trưởng lão, đó chính là minh hữu của chúng ta sao?” Đứng trong đám đệ tử Hoa Vũ Lâu, một vị trung niên phụ nhân nhìn về phía Sở Bích Quân, kinh ngạc hỏi.

Mỗ mỗ khẽ gật đầu, mặt hiện vui mừng:

“Bẩm cung phụng, Đúng vậy!”

“Tốt, Sở trưởng lão, lần này chúng ta có thể đã áp trúng bảo bối, Hoa Vũ Lâu ta có hi vọng quật khởi rồi!” Cung phụng vui vẻ ra mặt nói.

Mỗ mỗ cũng cười cười gật đầu…

Cùng một thời gian, từ phía hai nhà Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu Phủ cũng ào ào truyền ra tiếng cười to vui vẻ, chỉ có hai nhà Dược Vương Điện cùng Khoái Hoạt Lâm là một mảnh bi thảm, liên tục vang lên tiếng thở dài buồn bã.

Đế Vương Môn suy sụp, chẳng khác gì là toà núi dựa của bọn họ đã ngã. Còn U Minh Cốc lại mắt lạnh nhìn hết thảy, bởi vì bọn họ sớm đã tìm tới mới ra đường…

Bình Luận (0)
Comment