Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 990 - Chương 991: Đàm Phán(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 991: Đàm phán(1)

Vừa bước vào bên trong đại sảnh, Bạch cung phụng liền thấy một thanh niên tóc trắng đang ngồi, chính là cao thủ tạp dịch phòng lúc trước một chiêu đẩy lui Quỷ Hổ, lập tức nhận ra hắn, vội vàng ôm quyền, khách khí nói: "Trác quản gia đường xa mà đến, không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội!"

Thích cung phụng cũng liên tục chắp tay, mặt mo cười đến nổi cả hoa cúc, mảy may không coi Trác Phàm là đệ tử mà đối đãi, mà coi là bình đẳng thân phận.

Trác Phàm bật cười khoát tay: "Chắc hẳn hai vị Bạch cung phụng avf Thích cung phụng a, hai vị khách khí, vãn bối thụ sủng nhược kinh. Vãn bối chỉ là một đệ tử tạp dịch mà thôi, sao xứng được hai vị đãi ngộ như thế?"

"Ai, Trác quản gia nói sai rồi, ngày gần đây Trác quản gia tại tạp dịch phòng làm đến hừng hực khí thế, hai người chúng ta sớm có ý tiếp kiến. Bây giờ ngươi lại đại biểu tông chủ mà đến, chúng ta sao dám không lấy lễ mà đãi chứ?" Bạch cung phụng nở nụ cười ấm áp, Thích cung phụng cũng gật đầu không thôi.

Trác Phàm chỉ có thể cười nhẹ gật đầu, sau đó tiến thẳng vào chủ đề chính: "Hai vị đã đoán được ta được Tông chủ cử đến, như vậy hẳn là đoán được ta tới đây vì chuyện gì đi!"

Ách. . .

Hai người trì trệ, liếc nhìn nhau, trầm ngâm thật lâu, Bạch cung phụng mới than nhẹ một tiếng, lắc đầu: "Nói thật, ý đồ của tông chủ, chúng ta đúng là có suy đoán, nhưng không dám đoán quá nhiều. Chúng ta thân là cung phụng, chỉ muốn tận tâm tận lực vì tông môn, không muốn liên lụy đến một số phân tranh không tất yếu!"

Trác Phàm mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Vừa rồi hội nghị nội môn kết thúc, tông chủ đã trở về, các ngươi lại ở lại lâu như vậy, chắc hẳn là một mình mở tiểu hội a, các ngươi nói cái gì vậy?"

Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều cực kỳ ăn ý lắc đầu: "Thứ cho chúng ta không thể trả lời!"

"Các ngươi không nói, ta cũng vẫn biết đại khái, đại khái là nội môn một lòng đoàn kết, chung độ nan quan!" Trác Phàm vừa nói vừa len lén nhìn hai người, thấy hai người vẫn rất lạnh nhạt, bèn iếp tục nói: "Nhưng các ngươi có nghĩ tới một việ, bây giờ bọn họ chung độ nan quan với các ngươi, thế nhưng sau này thì sao?"

Hai vị cung phụng hơi mở to mắt, nhỏ bé khó mà nhận ra. Nhưng Trác Phàm vẫn thấy được, biết đã động đến được tâm bọn họ, liền tăng cường độ, bày sự thật, giảng đạo lý, lớn tiếng nói: "Khuê Lang, Nguyệt Linh, các ngươi vào đây, sư phụ các ngươi muốn gặp các ngươi!"

Hai vị cung phụng sững sờ, không rõ ý.

Khuê Lang Nguyệt Linh bước vào, khom người nói: "Sư phụ, người tìm chúng ta có chuyện gì cần phân phó?"

Không đợi hai vị cung phụng mở miệng, Trác Phàm đã giành lời: "Không có việc lớn gì, bây giờ tất cả chúng ta đều đang rảnh rỗi, ta cần các ngươi nói một đoạn cố sự, cố sự mười mấy năm qua của các ngươi tại tạp dịch phòng!"

Nghe hắn nói vậy, cả bốn người đều sững sờ, không biết hắn có ý gì, nhưng thấy hai vị cung phụng không nói gì, Khuê Lang Nguyệt Linh đành phải theo lời Trác Phàm, kể lại cuộc sống mười mấy năm qua.

Từ lúc bắt đầu, bị người ta xem thường, rồi dần dần quen thuộc, đánh nhau chết sống trong tạp dịch phòng, nhiều lần sinh tử, từng bước một bò đến vị trí lão đại!

Chờ hai người nói xong, bọn họ dường như còn chưa hồi lại từ trong bi thương, hai mắt đều đã sưng đỏ, sau đó lại nhìn hai vị cung phụng, hai người hoàn toàn không có biểu tình, đúng kiểu việc không liên quan đến mình.

"Nói xong chưa?" Bạch cung phụng hỏi. Thấy hai người gật đầu, lại quay sang Trác Phàm, khó hiểu nói: "Trác quản gia, ngươi có ý gì?"

"Không có cảm thấy gì sao?" Trác Phàm nhíu mày hỏi.

Hai vị cung phụng lắc đầu. Thích cung phụng còn cười nhạo: "Trác quản gia, ngươi quá trẻ tuổi, ma đạo tu giả chúng ta phải trải qua long đong, vô tình vô nghĩa. Tạp dịch phòng thì tính là gì, chỉ là một đoạn lịch luyện của hai người bọn chúng mà thôi, chẳng lẽ bởi vì bọn chúng là đồ đệ của chúng ta, chúng ta sẽ phải có thương cảm đau lòng sao? Hắc hắc hắc. . . đấy còn tính gì là ma đạo?"

"Ta cần ngươi cảm thương đau lòng sao?" Trác Phàm nhún nhún vai, đạm mạc nói: "Ta nói là hai người bọn họ gặp chuyện như vậy, là do ai tạo thành? Người ngay trước mặt bọn họ chế giễu bọn họ, là ai? Chế giễu bọn họ cũng thường thôi, nhưng người chế giễu cuối cùng, là ai?"

Hai vị cung phụng run run, sắc mặt đại biến, đã biết Trác Phàm muốn nói gì.

Trác Phàm nhếch miệng cười nhẹ, tiếp tục nói: "Bọn họ lúc trước bị người ta mưu hại, đó là do chính bọn họ đần. Nhưng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, những người kia lại dám trắng trợn động đến bọn họ như thế, rõ ràng là không coi các vị ra gì a. Còn nữa, các ngươi vì sao trăm phương ngàn kế triệu hồi bọn họ, không phải bởi vì đệ tử của các ngươi liên tiếp xảy ra chuyện, đã không người có thể dùng sao?"

"Ai, thật là bi ai a, mấy tên đệ tử không quá quan trọng, nhưng mặt mũi của hai vị đó, ba phen mấy bận vị vỗ cho vào mặt, hai vị thế mà còn có thể bình chân như vại, đồng lòng hợp tác với kẻ đã vỗ vào mặt mấy vị, phần tâm tính này, Trác Phàm ta thật sưh bội phục a! Nếu là ta, ta sẽ méo nhịn đâu, người khác động avfo đồ đệ của ta, rõ ràng là không nể mặt ta. Vừa rồi Thích cung phụng nói ta quá trẻ tuổi, ha ha ha. . .

Bình Luận (0)
Comment