Chương 208: Chương 208
Chương 208: Chương 208Chương 208: Chương 208
Chuong 208: Chuong 208 "Tiểu Vũ đúng là càng lớn càng xinh đẹp, nhìn dáng vẻ này mà xem, nhìn bộ váy này mà xem, vừa rồi cô thiếu chút nữa đã không nhận ra rồi!" Thẩm Gia Ngọc thực sự càng nhìn càng muốn giữ đứa nhỏ này ở lại nhà để nuôi.
Thực sự đứa bé này rất là xinh.
Từ Bội sau khi trở về nhà của mình liền trở nên hoạt bát hơn một chút so với khi ở nhà họ Thẩm, giống như hiện tại, thấy mẹ mình đang khen Thẩm Tiểu Vũ, liên chủ động đứng ra, làm ra vẻ tức giận nói: "Mẹ khen chị Tiểu Vũ, vậy con không đẹp sao ạ?'
Ý cười trên mặt Thẩm Gia Ngọc không khỏi rõ hơn, đưa tay kéo con gái mình qua, sờ sờ chóp mũi của cô ta: "Đẹp, đẹp mà, con lẫn Tiểu Vũ đều đẹp, hai đứa đứng cùng một chỗ thì đích thị là hai chị em xinh đẹp nhất!"
Từ Bội hừ một tiếng, lộ ra bộ dạng miễn cưỡng vừa lòng.
Cha mẹ vẫn không nói gì với cô ta, dù cho cô ta có không biết trên dưới, tốt xấu là gì thì cũng sẽ không vì vậy mà bất mãn với cô ta. Đời trước không hiểu chuyện đã làm tổn thương cha mẹ, vậy nên đời này cô ta phải biểu lộ ra vẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn, thi thoảng cũng sẽ duyên dáng hơn chút, coi như là bù đắp cho tiếc nuối của đời trước.
Thẩm Gia Ngọc ở bên này chưa nói được gì nhiều, đứa con trai trên giường lại bắt đầu khóc âm ï. Cô ấy không thể không lo lắng và chạy đến bên con trai.
Nhà họ Từ bây giờ ngoài Từ Bội ra còn hai đứa nhỏ nữa, đứa con trai thứ hai tuổi cũng ngang ngang tuổi của cặp sinh đôi nhà họ Thẩm, bọn chúng đang chơi bên ngoài.
Con trai út thì vẫn chưa đầy tháng! Trong nhà có ba đứa con, tuy rằng không nhiều nhưng chắc chắn nhiêu đó cũng không hề ít.
Cô ấy năm nay mới khoảng hai mươi lăm tuổi, sau này chắc chắn vẫn có thể tiếp tục sinh thêm con được.
Thẩm Gia Dương đang ngồi bên cạnh trong chốc lát thấy thế liên đứng dậy, xem xét cháu trai xong liền nói: "Thời gian không còn sớm nữa rồi, bọn anh cũng không ở lại thêm được nữa, anh đưa Tiểu Vũ quay về đây!"
Thẩm Gia Ngọc nghe vậy vội nói: "Đừng mà, anh với Tiểu Vũ chơi thêm chút đi...
Lời nói còn chưa dứt câu đã bị Thẩm Gia Dương cắt ngang: "Về rồi sau này có thời gian anh lại tới, gần đây việc đồng áng nhiều, anh cũng tranh thủ lắm mới tới đây được, buổi chiều còn phải bắt đầu làm việc, không thể tiếp tục đợi được!"
Nói cũng nói đến mức này nồi, Thẩm Gia Ngọc cũng không ngăn cản nổi nữa.
Cô ấy thấy con trai không có vấn đề gì nữa mới bắt đầu lật lên kiểm tra, rõ ràng đang muốn tìm đồ gì đó để cho cháu gái, nhưng đồ còn chưa kịp lấy ra, Thẩm Gia Dương đã bế con gái lên, để lại một câu: Bon anh đi day .
Ngay lúc cô ấy chưa kịp phản ứng gì thì đã chạy đi luôn rồi.
Thẩm Gia Ngọc: "Ôi ôi ôi, anh..." Đợi đến khi cô ấy gọi xong, hai cha con Thẩm Gia Dương cũng đã ra khỏi phòng rồi, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân, rất nhanh đã chạy đi xa rồi, chưa bao lâu đã không còn nghe thấy gì nữa, Thẩm Gia Ngọc dở khóc dở cười mà gõ gõ giường: "Có quỷ đuổi theo phía sau hay sao mà chạy nhanh vậy chứ!"
Ngoài miệng tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng biết rõ rằng anh trai không muốn đồ của cô ấy.
Hóa ra cô ấy đoán đúng rồi!
Thực lòng mà nói, Thẩm Gia Dương cũng không để tâm đến việc em gái cho con gái nhà mình một ít đồ ăn vặt, nhưng căn bản nhà hắn không hề thiếu mấy thứ đó, đồ ăn vặt hắn mua về nhà lúc trước còn chưa ăn xong, hơn nữa con gái hắn thường tự có đồ ăn của riêng mình...
Đúng ra mà nói thì đồ ăn của con cái nhà mình còn ngon hơn của cháu gái, cháu trai ở trấn trên này nữal
Vậy nên đồ ăn vặt nhà em gái thì cứ để cho con cô ấy ăn đi!
Sau khi Thẩm Gia Dương bế con gái ra khỏi nhà họ Từ rồi cũng không vội vàng trở về nhà ngay, hiện tại chỉ còn lại hai cha con bọn họ, hắn dẫn con gái đi lên trấn trên mua đồ sẽ càng thuận tiện hơn.
bea4f3