Chương 214: Chương 214
Chương 214: Chương 214Chương 214: Chương 214
Chuong 214: Chuong 214 Trong đó có một người đàn ông đang xếp hàng nhưng lại bị tóm lấy "đem ra xử trước mặt mọi người": "Đã nói mỗi nhà chỉ được nhận một quyển rồi, hồi nấy anh có lên nhận rồi, bây giờ vẫn còn muốn lấy sao?"
Không bị tóm thì không sao, đã bị tóm rồi thì liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tiếng ồn ào cười to ở dưới bục khiến cho Thẩm Nhị Ngưu đang đứng trên bục hận không thể chui xuống đất mà trốn đi.
Bọn họ đã tóm được một ví dụ điển hình của việc gian lận rồi, những người sau có muốn cố tình lấy nhiều hơn một quyển cũng không còn dám nữa.
Mà Thẩm Nhị Ngưu sau khi bị giáo huấn mấy câu được cho xuống bục rồi còn bị người ta đuổi theo chê cười.
Bản thân anh ta muốn lấy nhiều hơn một quyển cũng là vì nghe thấy sau này phải tự bỏ tiên ra mua sách, anh ta muốn nhận nhiều một chút để sau này đem bán lấy tiền, bởi vì suy nghĩ này không nên nói ra, bị người khác chê cười như vậy, anh ta muốn cãi lại cũng không có lý do hợp lý.
Vậy nên sau khi mấy người chê cười anh ta trở nên nhiều hơn, anh ta lập tức quay trở về nhà luôn. Sau khi Thẩm Nhị Ngưu đi, việc phát sách vẫn tiếp tục không ngừng lại.
Nhưng cũng chẳng còn lại được bao nhiêu người, thoáng chốc đã phát xong hết rồi.
Đợi đến khi phát xong, người làm đại đội trưởng như ông lão nhìn xuống thôn dân phía bên dưới, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Bây giờ sách đã phát đến tay mọi người rồi, nhà có ai chưa biết chữ có thể tự mình học, không biết chữ thì từ ngày mai bắt đâu, mỗi ngày làm xong việc tôi sẽ sắp xếp người đến dạy mọi người, nếu muốn học thì nhớ đến đúng giờ để học, được rồi, hôm nay cuộc họp chỉ đến đây thôi, giải tán!"
Ông ấy vừa nói dứt câu, phía bên kia có người đánh một hồi chiêng kết thúc.
Tiếng chiêng vang lên rồi, đám người bắt đầu nhốn nháo đi ra ngoài, vừa tan làm đã tới nơi này để họp rồi, vậy nên cơm còn chưa ăn, bây giờ đoàn người lũ lượt về nhà nhanh chóng như vậy đều là vì muốn ăn cơm ngay lập tức, bụng sắp chết đói luôn rồi.
Thẩm Tiểu Vũ được mẹ nắm tay, bản thân cô thì nắm tay em trai, cùng nhau đi ra ngoài theo đám người.
Đợi sau khi ra khỏi sân rồi, đám người cùng tản ra, cuối cùng thì cũng không còn chen chúc như trước nữa, Thẩm Tiểu Vũ vừa đi về phía trước vừa nhìn xung quanh tìm người, bị Thẩm Uyển phát hiện liền nhéo tay cô: “Con đang tìm ai vậy?"
Thẩm Tiểu Vũ thu hồi tâm mắt lại mà trả lời: "Tìm cha con đó al "Người ở đây nhiều lắm không dễ tìm đâu, chúng ta về nha đợi cha, nói không chừng cha con còn đi về trước chúng ta rồi!" Ánh mắt Thẩm Uyển quét xung quanh một lượt, căn bản không nhìn thấy được chồng mình đang ở đâu cho nên liên nói như vậy với con gái. Thẩm Tiểu Vũ cũng nghĩ vậy, tâm mắt cũng không nhìn đông nhìn tây nữa.
Sau khi hai người họ vê nhà rồi, Thẩm Gia Dương vậy mà vẫn chưa về, nhưng đợi không bao lâu thì hắn cũng trở về, cầm trên tay Hồng Bảo Thư vừa mới được nhận về, Thẩm Tiểu Vũ lần đầu được nhìn thay quyen sach kia dua tay ra nhận lấy Hồng Bảo Thư: "Cha mau cho con xem di ạt"
Thẩm Gia Dương buông tay để cô cầm lấy Hồng Bảo Thư, Thẩm Tiểu Vũ cầm lấy cuốn sách rồi thì chợt cảm thấy nó vô cùng ma lực, nhưng thực tế chỉ là một cuốn sách bằng giấy mà thôi, trên mặt sách có năm chữ "Trích lời Mao Trạch Đồng, còn lại không còn gì đặc biệt nữa.
Nhưng Thẩm Tiểu Vũ hiểu rõ điều đặc biệt không phải nằm ở quyển sách này, mà là ý nghĩa phó thác của nó.
Cô câm lấy sách nhìn nhìn vài lần, Thẩm Gia Dương cười tủm tỉm hỏi cô: "Con nhìn gì đó? Đọc có hiểu không?” Đương nhiên là hiểu rồi, Thẩm Tiểu Vũ theo bản năng trả lời thầm trong lòng.
Nhưng trên mặt cô vẫn làm ra vẻ ngây thơ, cẩn thận mở sách ra, xem xét nội dung phía bên trên, tìm mấy từ đơn giản mà đọc, sau đó cố ý nhíu mày nhìn cha: "Cha hãy nhìn xem, con có thể hiểu được chút chút đó al
bea4f3