Chương 216: Chương 216
Chương 216: Chương 216Chương 216: Chương 216
Chuong 216: Chuong 216 Chưa đến năm phút đồng hồ, mấy đứa nhỏ liền chạy đi hết chỉ còn mỗi ông lão và Thẩm Tiểu Vũ.
Ông lão: "..."
Thẩm Tiểu Vũ: "..."
Hai ông cháu nhìn nhau một lát, ông lão có chút xấu hổ, cũng có chút tức giận, lập tức vỗ vỗ đùi, trừng mắt nói: "Ông nội chỉ dạy cho một người thôi, mặc kệ mấy tiểu tử thối kia!"
Thẩm Tiểu Vũ nhịn cười rồi nói: "Vâng ạ.
Hiện trường chỉ còn lại hai ông cháu, ông đọc một câu, cháu đọc một câu, đọc với giọng điệu rất giống nhau. Sau khi Thẩm Tiểu Vũ tỏ ra muốn học nội dung trong Hồng Bảo Thư, quả thực là cô rất kiên trì, hâu hết thời gian đều ở nhà học với ông nội, thi thoảng còn câm theo quyển sách đến sân lớn của thôn ủy để học với mọi người.
Mỗi lần như vậy đều phải nhẫn nhịn để bị trêu đùa.
Dù sao đối với người lớn, một đứa nhỏ sáu tuổi câm sách học còn nghiêm túc hơn cả người lớn như bọn họ, bộ dạng nhìn sơ qua còn rất vui vẻ, ngoại trừ vì thấy cô đáng yêu mà trêu cô ra thì còn có người hỏi cô có hiểu hay không.
Mấy người hỏi những câu này chỉ là muốn trêu chọc mà thôi.
Nhưng kết quả là... Thẩm Tiểu Vũ liền đứng tại chỗ đọc thuộc lòng đoạn cô vừa học xong, thêm vài câu mấy hôm nay vừa học được, gắn từng tiếng một, tuy thanh âm vẫn còn rất trẻ con nhưng lại đọc một cách rất nghiêm túc.
Cô cũng không biểu hiện thái quá mà cũng chỉ đọc mấy câu ngay đầu mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, mấy người lớn vừa "chê cười" cô xong liền cảm thấy hoang mang vô cùng. Đợi sau khi phản ứng lại được rồi thì... Chuôn thôi chuồn thôi, không trêu cô được nữa roi một đứa nhỏ còn chưa đến trường vậy mà lại học tốt hơn người lớn như bọn họ, thể diện của người lớn như bọn họ rất nhanh liên mất sạch rồi, còn trêu được cái gì nữa chul
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Có cô làm ví dụ đầu tiên, mọi người lúc thấy Thẩm Tiểu Vũ học ở sân lớn của thôn ủy, cũng không ai còn trêu chọc gì cô nữa, bởi vì thấy một đứa trẻ còn nhỏ mà đã học tốt vậy rồi, người lớn như họ cũng phải cố gắng mới được.
Người lớn cũng có thể diện của người lớn.
Sao có thể để một đứa nhỏ đánh bại như vậy được?
Dưới sự ảnh hưởng của Thẩm Tiểu Vũ, việc học hành cứ vậy mà được tiến hành thuận lợi.
Ông lão sau khi biết được chuyện này, nhịn không được mà liên tục khen ngợi cháu gái nhà mình, buổi tối sau khi ăn cơm xong thậm chí còn dẫn cháu gái đi đến sân lớn của thôn ủy, mà hầu hết mọi người ở đó khi thấy hai ông cháu Thẩm Tiểu Vũ lại bắt đầu khen ngợi lẫn nhau.
Một là để khiến đại đội trưởng vui, hai là cháu nhà người ta xứng đáng được khen như vậy mà. Thẩm Tiểu Vũ sau khi được khen: cảm giác như muốn bay lên tới tận trời mây vậy!
Ông lão thì có phần khiêm tốn hơn, trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh, còn khiêm tốn nói không cần khen đứa nhỏ đến mức vậy, nhưng trong lòng thực ra rất tự hào, còn mang theo chút đắc ý.
Dù sao cháu gái có được thành quả như vậy là cũng có một phần công lao của ông ấy mài
Đợi đến khi học xong ở thôn ủy, ông lão liên nắm tay Thẩm Tiểu Vũ đi vê nhà như đang tản bộ, cứ như vậy mà trở thành chuyện thường ngày rồi.
Kết quả hôm nay sau khi hai ông cháu trở về là ở trước cửa nhà, ông ấy được nghênh đón bằng một tiếng gọi: "Chal
Thẩm Tiểu Vũ nhìn lên, dĩ nhiên chính là cô út đến đây, hơn nữa cô ấy còn dắt theo Từ Bội cùng với con trai lớn Từ Trí đến, Từ Trí đã chơi cùng với mấy đứa nhỏ trong nhà rồi, Từ Bội thì đứng bên cạnh cô út, vân là bộ dạng ngoan ngoãn như năm ngoái lúc tới đây chơi. Ông lão ừ một tiếng, sau đó vào nhà chính ngôi xuống nói chuyện với con gái mấy câu.
Cô út Thẩm vẫn không quên chuyện quan trọng, sau khi nói với cha mấy câu liền vội đưa lá thư vừa mang về cho cha: “Cha, đây là thư chú Vương kêu con giúp mang tới cho cha, ông ấy vốn định tự mình đi một chuyến tới đây đưa thư cho cha."
bea4f3