Chương 266: Chương 266
Chương 266: Chương 266Chương 266: Chương 266
Chương 266: Chương 266 Nhất là việc đứa nhỏ bị ném đi kia rất có khả năng đã được vợ chồng Thẩm Gia Dương nhặt về nuôi lớn, chuyện đó lại càng khiến hắn ta khó nói lên lời.
Bà lão Hà giáo huấn con trai xong thì đi giáo huấn con dâu: "Cái đồ ngu ngốc nhà cô, có phải có bệnh rồi không, ai nói với cô đứa con nhà người ta là con của cô vậy hả? Tôi cho cô đi bán đứa nhỏ nhà người ta này, tôi thấy cô đúng là thân lừa ưa nặng, không đánh thì cái đầu óc này không tỉnh được màt"
Vừa nói vừa nắm lấy tóc Chu Cầm mà đánh.
Từng đợt từng đợt một đánh thẳng lên da thịt, thực sự không có chút thương tình nào.
Cùng với cái tát của Thẩm Uyển vừa rồi quả thực ghê gớm nặng nê hơn rất nhiều.
Mà Chu Cầm bị đánh chỉ có thể ở một bên khóc lóc xin khoan dung: "Mẹ ơi, mẹ đừng đánh nữa mà, hu hu hu... Con biết sai rồi, anh Vĩ anh mau tới giúp em với...
Thẩm Vĩ vẫn đứng ở một bên không nhúc nhích gì, thậm chí trong lòng còn có chút thanh thản mà nói với vợ chông Thẩm Gia Dương: "Xin lỗi, vợ tôi vì bệnh tình của con trai nên đầu óc mới có chút vấn đề, hai người xem, hai người cứ coi như đây là hiểu lâm đi, đứa nhỏ bây giờ cũng tốt rồi, vợ tôi thì để mẹ tôi dạy dỗ lại, chuyện này cứ vậy mà cho qua đi có được không?”
Đâu óc hắn ta không thông minh được như mẹ mình, vậy nên cứ phối hợp với mẹ hắn ta là được rồi. Chưa đợi hai vợ chồng Thẩm Gia Dương lên tiếng trả lời, hắn ta lại nói thêm: Viec này chúng tôi cũng không biết gì hết, nếu hai người vẫn cảm thấy chưa hài lòng, có thể tự tay đánh cô ta mấy cái, như vậy là được rồi đúng không?”
Thẩm Gia Dương và Thẩm Uyển: Hai vợ chồng không ngờ hắn ta sẽ nói những lời ngu xuẩn đến mức như này.
Vẫn là câu nói kia, Chu Cầm dù có đáng giận đến mức nào đi chăng nữa, bi ga vào nhà này vẫn là vận hạn tám kiếp của cô ta, nhìn thấy tình hình như vậy, khẩu khí của Thẩm Uyển chỉ đành giữ lại sâu bên trong, phun ra không được, cũng không nuốt nổi xuống dưới, chỉ biết nén giận trong lòng.
Đối mặt với kết quả như vậy, vợ chồng Thẩm Gia Dương còn có thể nói được gì nữa chứ!
Trong lòng bọn họ thở dài, gọi bà lão Hà một tiếng: "Thím, thím đừng đánh nữa, tôi với Tiểu Uyển lân này đến chủ yếu là muốn nói chuyện này với mấy người thôi, đặc biệt chỉ nói chuyện này với thím và anh hai Thẩm, cũng không mong có thêm ai khác biết chuyện này, thím thấy như vậy có được không?” Thẩm Gia Dương cũng cố ý nhắc đến số người biết làm nguyên nhân chủ yếu.
Sự tình đến mức này, may mắn duy nhất là vẫn chưa có chuyện gì trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này lọt vào tai con gái mình, làm cho cô biết mình không phải con ruột bọn họ, lại khiến cho cô biết bản thân vừa sinh ra đã bị mẹ ruột vứt bỏ, nhiều năm không thèm quan tâm, vậy mà bây giờ lại trở thành người đàn bà điên muốn bán cô đi để lấy tiền chữa bệnh cho con trai mình.
Chỉ cần nghĩ đến việc con gái biết hết những chuyện này, một người đàn ông như hắn cũng cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng.
Nghe Thẩm Gia Dương nói như vậy, bà lão Hà mới dừng tay không đánh người nữa, nhưng một bàn tay vẫn câm lấy đầu Chu Cầm, cứ như vậy mà nhìn về phía Thẩm Gia Dương, thần sắc khó coi nói: "Yên tâm đi, một khi đã ra khỏi nhà rồi, những gì chúng ta vừa nói trong này người khác sẽ không thể biết được.
Bà ta cũng không muốn cho một ai biết những chuyện kia.
Thẩm Gia Dương gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Ánh mắt hắn xẹt qua người Thẩm Vĩ, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Uyển, không nói thêm lời dư thừa nào nữa, trực tiếp dắt tay vợ mà đi: "Tiểu Uyển, chúng ta mau quay trở về đi!"
Thẩm Uyển nghe Chu Cầm đè nén âm thành khóc nức nở, cô cũng không nói thêm gì nữa mà đi theo chồng rời khỏi đó.
bea4f3