Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1000 - Chương 1003: Tỉnh Ngộ

Chương 1003: Tỉnh Ngộ

Ánh chớp nổi lên trên người Chu Thông, Lý Thanh Sơn như bị giật tàn nhẫn một hồi, đầu tiên là đau đớn sau đó là cảm giác đê mê truyền khắp toàn thân, thần hình hơi khựng lại, sau đó hắn cắn răng mạnh mẽ bắt lấy.

Một luồng điện bay ra từ giữa ngón tay, thân thể Chu Thông chợt thay đổi, lôi đình đan dệt thành một ảo ảnh thiên lôi, một tay nó cầm chùy còn tay kia cầm dùi.

Cuối cùng hắn cũng thi triển tuyệt chiêu mà trước giờ hắn chưa dùng bao giờ, nhưng lúc này lại sử dụng tùy ý hơn, hình tượng cũng rõ ràng tựa như có thực thể.

Chu Thông gầm lên giận dữ:“Thần uy như ngục, thiên lôi đánh yêu!”Ầm!Thiên lôi dùng chùy gõ đánh vào dùi, đánh ra một tia chớp, loáng thoáng thấy màu tím hiện ra.

Lý Thanh Sơn biết chắc chắn tấm gương không thể phản lại chiêu này nên giương cánh Phong Thần tránh né từ sớm, quỹ đạo tia chớp đột nhiên thay đổi, hung ác xuyên qua Linh Quy Huyền Giáp và đánh lên người hắn.

Toàn thân Lý Thanh Sơn chấn động, thế nhưng lại mất đi quyền khống chế thân thể trong chớp mắt, cánh Phong Thần vỡ nát rồi trực tiếp rơi xuống Nguyệt Đình hồ.

Rầm rầm rầm rầm!Sao Chu Thông bỏ qua cơ hội tốt này được, hắn giương đôi lôi cánh ra, đuổi sát theo xuống, thiên lôi trong tay đánh ra lôi chùy liên tục, hàng loạt tia chớp màu tím liên tục đánh vào thân thể Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn vừa ngưng tụ yêu khí thì đã bị lôi đình xé nát, thân thể bị giật đến tê liệt, rơi vào cảnh không thể phản kháng.

“Quả nhiên giao đấu với tu sĩ Kim Đan rất nguy hiểm! Luôn có muôn vàn biến hóa, một khi không cẩn thận là mất mạng như chơi.

”Thủy thần ấn trong cơ thể Lý Thanh Sơn tỏa ra một vòng sáng tựa như gợn sóng lăn tăn, trong nháy mắt nó đã lan tràn đến bên bờ Nguyệt Đình hồ.

Hồ nước yên ả đột nhiên sôi trào.

Rào!Một dòng nước phụt lên từ trong hồ, xông thẳng lên trời không khác gì ngân hà chảy ngược, sau đó hóa thành một bàn tay khổng lồ và vỗ về phía Chu Thông.

Trận chiến ác liệt trên Nguyệt Đình hồ đã kinh động đến thôn trang thành trấn xung quanh.

Đặc biệt là ngư dân lấy thuyền làm nhà, họ bỗng cảm thấy thân thể trực tiếp rơi xuống phía dưới nên sợ hãi chạy ra khỏi khoang thuyền, chỉ thấy mặt hồ đột nhiên hạ xuống một thước, mà một cột nước ở giữa hồ thì đã biến thành cánh tay khổng lồ đang nâng bầu trời.

“Hồ thần gia gia nổi giận rồi!”Vẻ sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt của mỗi người, không biết người nào hét lên một tiếng như vậy, chỉ biết mọi người nghe xong thì lập tức quỳ xuống, lễ bái không ngớt.

Trên cầu đá nhỏ cách bờ hồ không xa, một bóng người mặc áo xanh bồng bềnh đứng một mình.

Phó Thanh Khâm lấy tay ghìm kiếm, giương mắt ngóng nhìn:“Nguyệt Ma, ngươi đã thay đổi nhiều vậy sao?”Mấy tháng trước, tiết trời cuối thu, trên Nhân Tâm đảo, bên Long Xà hồ.

Một bóng dáng cô độc cầm đoạn kiếm trong tay, ngồi một mình bên hồ, không có Thanh Khư ảo cảnh, cũng không có mái tóc đen rũ xuống.

“Sao tên Phó Thanh Khâm kia trông như bị ngốc thế!”Hoa Thừa Lộ đến Nhân Tâm đảo thăm một Ưng Lang vệ bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, đứng từ xa đã thấy bóng người Phó Thanh Khâm.

Dư Tử Kiếm nói:“Suỵt, Thừa Lộ, nói nhỏ xíu, đừng để hắn nghe được.

”Tiếng bàn luận lọt vào tai hắn rất rõ mà hắn lại như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chú vào mép kiếm bị kẻ gãy của Thanh Khư kiếm, không chỉ kiếm bị bẻ gãy, mà còn có tất cả các mối liên hệ với thế giới bên ngoài cũng như bị cắt đứt.

Tru Yêu Minh thành chuyện cũ đã qua, dần dần không còn ai tới thăm cả.

Tàng Kiếm cung vừa không trách phạt cũng không triệu hồi, chỉ có sư phụ truyền bốn chữ “tự lo cho mình” từ xa đến, chỉ bốn chữ đơn giản nhưng cũng khiến hắn suy nghĩ thật lâu mà chẳng hiểu được.

Vết thương của hắn đã tốt lên lâu rồi, nhưng cũng mịt mờ chẳng biết đi đâu, thế nên hắn đã ở lại, tha hương ở nơi này tựa như một cô hồn.

“Ngươi không có dây thì câu cá kiểu gì?”Một người bước tới gần, một giọng nói vang lên, đó là Dư Tử Kiếm.

Phó Thanh Khâm không quay đầu lại, cũng chẳng trả lời.

Ngày xưa hắn từng tin rằng thiếu nữ này sẽ có một mối duyên phận sâu sắc vì Thanh Khư kiếm, hiện tại kiếm đã đứt nên duyên cũng chẳng còn.

Giờ nhìn lại chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử bình thường, hoặc cũng có thể thật sự có thiên phú kế thừa Tử Tiêu kiếm, nhưng chuyện này đâu còn liên quan gì đến hắn.

Dư Tử Kiếm nhớ đến mình của ngày xưa mà cũng thở dài, nhưng ánh mắt lại sâu lắng và trầm tĩnh trước nay chưa từng có, cuối cùng chỉ hỏi một câu:“Thanh Khư kiếm này thật sự quan trọng với ngươi như vậy?”Phó Thanh Khâm im lặng tựa như nham thạch.

“Tử Kiếm, chúng ta đi mau thôi!”“Đến ngay!”Dư Tử Kiếm quay đầu đáp một tiếng, sau đó nói với Phó Thanh Khâm:“Có người nói với ta, chuyện đời khó vẹn cả đôi đường, phải chọn lấy hay bỏ, không có cái gì là hoàn mỹ.

”Một câu nói bình thường nhưng tựa như một tia sáng thần kỳ khơi thông đầu óc của Phó Thanh Khâm, tay cầm kiếm của hắn hơi run nhẹ, khi Dư Tử Kiếm đi rồi thì hắn mới lẩm bẩm bằng tông giọng chỉ hắn nghe được:“Không có gì là hoàn mỹ, tất cả huy hoàng rồi cũng thành đống đổ nát!”

Bình Luận (0)
Comment