Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1001 - Chương 1004: Biến Hóa

Chương 1004: Biến Hóa

Lời sư phụ lại quanh quẩn bên tai hắn lần nữa:“Thanh Khâm, ngươi có biết lai lịch của Thanh Khư kiếm này không? Tàng Kiếm cung chúng ta có một vị tiền bối là vốn vua của một nước, đương nhiên khi đó vẫn chưa có Đại Hạ, Cửu Châu này vẫn là các nước san sát nhau.

Vị tiền bối kia đã đến nơi khác xin giúp đỡ để đối phó với sự uy hiếp từ địch quốc, sau đó có được truyền thừa của một vị tiên nhân.

Lòng hắn tràn đầy vui mừng, nhưng đợi đến khi rời khỏi tiên cảnh thì lại nhận ra đã mấy chục năm trôi qua.

”“Thân nhân bằng hữu đều đã qua đời, mà cố quốc đã bị địch quốc công phá từ lâu, trở thành một đống đổ nát.

Hắn muốn báo thù rửa hận nhưng lại phát hiện địch quốc cũng bị diệt vong từ lúc chiến loạn.

Lòng hắn tràn đầy sự rầu rĩ vô bờ, sau đó ý niệm đó đã hòa vào trong kiếm, đó chính là kiếm ý mà Thanh Khư kiếm ẩn chứa, phồn hoa vô tận trở thành đống đổ nát, để rồi rêu xanh dây leo bao trùm…”Phó Thanh Khâm giơ Thanh Khư kiếm lên, nhẹ nhàng hỏi:“Ngay cả ngươi cũng không thể trở thành ngoại lệ sao?”Ngày hôm sau, Phó Thanh Khâm rời khỏi Bách Gia kinh viện.

Hắn đi qua những tòa thành bị hủy diệt trong chiến loạn, tưởng tượng đến thắng cảnh phồn hoa ngày xưa của chúng.

Hắn như được gột rửa bụi trần trước mắt, toàn bộ thế giới đều trở nên rất khác.

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, Thanh Khư kiếm vẫn bị đứt như cũ, nhưng đã có một luồng ánh sáng màu xanh hòa vào trong đó.

Lần này không phải là lời thổn thức của vị tiền bồi từ thiên cổ kia, cũng không phải là tiếng than thở của chủ nhân các đời Thanh Khư kiếm, mà là sự lĩnh ngộ của chính Phó Thanh Khâm.

Không biết đã đi qua bao nhiêu thành trì, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, thực ra Thanh Khư kiếm không bị đứt, mà vào lúc ấy Thanh Khư kiếm đột nhiên tỏa sáng chưa từng có, hắn hoảng hốt nhận ra mình lại đứng trong Thanh Khư ảo cảnh.

Một bóng người đứng ở dưới bức tường hoàng cung sụp đổ ở phương xa, người kia bỗng xoay đầu lại và cười nhẹ.

Đó là một vị nam tử trung niên rất có uy nghiêm, dung mạo kia rất xa lạ nhưng vẻ mặt lại rất tình tường, vẻ mặt kiêu ngạo nhuộm đầy buồn rầu kia từng xuất hiện trên mặt hắn vô số lần.

Phó Thanh Khâm cũng nở nụ cười, cười rất sảng khoái, như trước khi hắn nắm giữ Thanh Khư kiếm.

Từ nay về sau, trong mười danh kiếm của Tàng Kiếm cung có thêm một thanh đoạn kiếm.

Vất vả lắm Chu Thông mới lấy lại được Lôi Cức kiếm, lúc này hắn đang bế quan tĩnh tu trong động phủ, chuẩn bị đột phá cảnh giới Kim Đan.

Bỗng hắn cảm thấy trận pháp bị người ta kích thích, hắn hơi nhướng mày rồi bước ra ngoài động phủ.

“Là ngươi sao?”Trong lòng Chu Thông vốn đã có ba phần lửa giận, nhìn thấy người đến thì lại tăng lên thành bảy phần:“Phó Thanh Khâm, ngươi tới làm gì?”Phó Thanh Khâm xòe lòng bàn tay ra, trong đó có một viên đan dược màu tím.

Lửa giận của Chu Thông lập tức biến mất không còn tí nào:“Đây là Nguyên Linh đan!”Đối mặt với bàn tay khổng lồ chộp tới, Chu Thông chỉ hừ lạnh đầy khinh thường.

Hắn vung Lôi Cức kiếm lên, vừa hay một tia điện xuất hiện và xuyên qua lòng bàn tay của bàn tay khổng lồ, tốc độ không hề kém tốc độ Lý Thanh Sơn vung cánh Phong Thần.

Trong phút chốc, luồng điện lan tràn lẩn trốn trong nước, chiếu sáng cự chưởng từ trong ra ngoài, khiến nó ầm ầm sụp xuống, cảnh tượng tựa như núi lở vậy.

“Sau khi độ kiếp, mũi trâu này thật khó đối phó.

”Lý Thanh Sơn ổn định thân hình, sau đó toàn thân chấn động rồi lập tức đánh tan luồng điện màu tím.

Cuối cùng hắn thở ra một hơi thật dài rồi nhìn Chu Thông tựa như Lôi Thần ở giữa bầu trời.

Tâm mắt va chạm giao đấu với nhau, tựa như có đốm lửa lấp lóe.

Chu Thông kéo lấy một tia điện quang rồi đáp xuống, dường như ảo ảnh Thiên Lôi cũng không theo kịp tốc độ của hắn mà kéo dài ở phía sau, để lộ ra dáng vẻ vốn có của Chu Thông.

Ánh chớp quấn quanh trên Lôi Cức kiếm khiến thanh kiếm gỗ không có vẻ ngoài đặc sắc gì này tỏa ra điện quang ác liệt tột cùng.

Lý Thanh Sơn giẫm lên một con rồng nước rồi phi thân mà thân, hắn nắm chặt nắm đấm, chấn động lực không ngừng tụ lại, ngưng tụ nhưng không bộc phát, một vòng vết nứt màu đen đan chéo vào nhau, dường như có thể xé rách cả hư không ở đây.

Đôi tai nhọn của hắn đột nhiên hơi động đậy, thế là hắn vung tay sang bên cạnh.

hai người lướt qua sát nhau, điện quang lao thẳng, thủy long nát tan.

Ngực Lý Thanh Sơn xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay.

Hắn xoay người lại, quát lên:“Tiếp nào!”Chu Thông xoay người lại, tuy chẳng mất sợi tóc nào nhưng sắc mặt không thể bình tĩnh nổi:“Tại sao!?”“Tại sao cái gì? Tên khốn khiếp nhà ngươi đừng kéo dài thời gian!”Trên Phi Thiên Long Hạm, Liễu Trường Khanh không rõ nên hỏi:“Chư tiền bối sao vậy?”“Các ngươi nhìn bốn phía Nguyệt Đình hồ xem, Nguyệt Ma vừa mất tập trung.

”Vẻ mặt Hoa Thừa Tán cũng là biểu cảm hết sức ngạc nhiên không nói nên lời, thậm chí còn có chút khâm phục.

“Hình như không có thay đổi gì, phân gì cơ…”Liễu Trường Khanh dõi mắt nhìn theo tay Hoa Thừa Tán nhưng không nhìn ra có gì bất thường, lòng hắn bỗng chấn động và hiểu ra.

Vào lúc bàn tay khổng lồ nâng trời kia bị lôi điện khuấy động rồi sụp xuống thì Nguyệt Đình hồ cũng bị đánh ra một cái hố to, dấy lên sóng lớn cao vài trượng và tuôn về bốn phương tám hướng.

Nói chính xác thì cái kia không phải là sóng, mà là sóng thần chỉ xuất hiện ở trên biển mới phải.

Bình Luận (0)
Comment