Thân ảnh Phó Thanh Khâm biến mất ở trên cầu đá nhỏ rồi xuất hiện ở bến thuyền ven hồ, một tay cầm kiếm muốn chặt đứt sóng lớn, chỉ thấy sóng lớn bỗng dưng tán loạn ở trước mắt, lúc này hắn mới buông Thanh Khư kiếm xuống và nhìn về phía chân trời.
Trong tiếng hoan hô của phàm nhân cảm tạ Hồ Thần gia, chỉ thoáng một giây ngắn ngủi mà biểu cảm của Phó Thanh Khâm đã trở nên hơi hoảng hốt.
Những thành trấn thôn xóm ven bờ này vốn nên hỗn loạn khắp nơi, nhưng hiện tại lại bình yên vô sự, hiển nhiên là do Nguyệt Ma mất tập trung trong lúc giao chiến nên mới bị một chiêu của Chu Thông đâm xuyên qua.
Trên Phi Thiên Long Hạm, tất cả mọi người hiểu ra rồi quay sang nhìn nhau, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
“Vì sao ngươi phải trúng chiêu kiếm này, ngươi vốn có thể tránh được mà?”Không thể nghi ngờ gì, cảm xúc của Chu Thông lại sâu nặng hơn, trong lòng không có chút đắc ý nào.
Ngày xưa hắn giao đấu với Huyết Ảnh, một đòn Thiên Lôi giết chết người dân một tòa thành, dù trong người hắn hơi khó chịu nhưng vì mang danh đại nghĩa trảm yêu trừ ma thì cũng chẳng xấu hổ gì.
Thế nhưng hiện tại, hắn vì thù riêng mà ra tay, kết quả Lý Thanh Sơn lại thà trúng một chiêu kiếm của hắn nhưng lại cứu vô số tính mạng, dường như thân phận đôi bên đã bị tráo đổi, bốn chữ ‘trảm yêu trừ ma’ cũng không còn chính nghĩa hào hùng như vậy nữa.
“Ta cam tâm tình nguyện là được.
Nói nhảm ít thôi, chúng ta đánh tiếp, coi như gia gia nhường ngươi chiêu này!”Trong một giây khi nãy, Lý Thanh Sơn đã nghe được vô số tiếng la hét.
Khi đối mặt với sóng lớn ập đến, có người hô to gì mà “Hồ thần gia gia cứu mạng”, còn có tiếng hét và tiếng kêu của nữ nhân cùng lũ trẻ.
Hắn suy nghĩ một chốc rồi dùng Thủy thần ấn để tản sóng lớn đi.
Hắn không phải thánh nhân gì, nếu đúng là cuộc chiến sinh tử tính mạng ngàn cân treo sợi tóc thì hắn cũng không thể phân tâm để lo lắng về chuyện sống chết của phàm nhân, Nhưng nếu chỉ là chịu đựng một chiêu kiếm để cứu mấy trăm ngàn tính mạng thì đó là chuyện đương nhiên, cũng chẳng cảm thấy mình đã làm được chuyện tốt đẹp gì.
“Thôi, ngươi đã chịu một chiêu kiếm của ta, ân oán của chúng ta coi như xí xóa!”Chu Thông không nói gì, chỉ bỗng thở dài một tiếng, sau đó hóa thành một luồng điện quang lóe lên, ngự kiếm phá không và đi về Phi Thiên Long Hạm:“Liễu đại nhân, trận chiến này vô ích rồi, ta sẽ nghĩ cách bồi thường Thủy Nguyệt bàn kia.
”Nếu tiếp tục đánh nhau, Lý Thanh Sơn lại bị thương vì bận tâm đến bách tính ven hồ thì hắn thật sự sẽ không còn mặt mũi gì nữa mất.
Nói xong hắn quay đầu lại, hắn lại không phải Như Ý Hậu, Nguyệt Ma chiếm một mảnh thủy vực để tu hành thì có liên quan gì đến hắn đâu.
Hắn đã tu thành cảnh giới Kim Đan, đã nhảy ra khỏi ván cờ rồi, nên chẳng cần nhìn sắc mặt của bất cứ kẻ nào, còn sắc mặt của mấy vị ở trên cao nhất kia thì dù người bình thường muốn thấy cũng chẳng thấy được.
“Nghe theo lời dặn của tiền bối.
”Liễu Trường Khanh chắp tay nói, sau đó hạ lệnh cho Phi Thiên Long Hạm xoay đầu lại, bay về phía Bách Gia kinh viện.
Gần như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sức mạnh mà Lý Thanh Sơn thể hiện thực sự quá đáng sợ, gần như ngang ngửa với tu sĩ Kim Đan.
Hơn nữa hắn còn chiếm lợi thế địa hình, chỉ sợ Chu Thông cũng chưa chắc thắng được, chưa chắc đây không phải là kết quả tốt nhất.
Kể từ hôm nay, không còn tu sĩ nào của Thanh Hà phủ bị chập mạch mà muốn khai chiến với Nguyệt Ma.
“Chả hiểu kiểu gì!”Lý Thanh Sơn vuốt cằm, yêu khí phun trào khiến vết thương trên ngực cấp tốc khép lại, hoàn toàn chẳng đáng là gì so với lúc đại chiến với Chu Hậu La Ti.
Hắn bỗng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, di chuyển tầm nhìn một cái là ánh mắt lập tức trở nên vô cùng sắc bén, vừa liếc đã thấy bóng dáng màu xanh ở bến thuyền bên hồ:“Phó Thanh Khâm!”Cánh Phong Thần tung bay lên cao, cuồng phong kéo lê thành một quỹ tích thật dài, chớp mắt một cái đã tới trước mặt Phó Thanh Khâm, khuấy động lên một mảnh sóng lớn.
Phó Thanh Khâm hơi nheo mắt lại, vạn ngàn bọt nước tản ra, để lộ bóng người Lý Thanh Sơn với mái tóc đỏ sậm tung bay.
Mọi người trên Phi Thiên Long Hạm trông lại từ phía xa xa.
“Kia không phải là Phó Thanh Khâm hay sao?”Nguyệt Ma lợi hại như vậy, tu sĩ Trúc Cơ bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
”“Đệ tử Tàng Kiếm cung mà bỏ mạng ở đây thì gay go đấy.
”“Ta chờ ngươi đã lâu!”Lý Thanh Sơn cười gằn một tiếng rồi sải bước tiến lên, sau đó lập tức đánh một quyền xuống.
Phó Thanh Khâm không tránh không né, chỉ thờ ơ nói ba chữ, thế mà nắm đấm lập tức ngừng ở trước mặt hắn, cuồng phong hất tung cả mái tóc đen của hắn lên.
“Ta thua rồi.
”“Ngươi nói gì?”Lý Thanh Sơn nhướng lông mày, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Lúc này Lý Thanh Sơn mới nhận ra Phó Thanh Khâm của hiện tại đã thay đổi, tuy rằng dung mạo và trang phục không có biến đổi gì lớn, nhưng nhìn ở trong mắt lại như thay đổi thành một người khác vậy.
Không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung về sự thay đổi khí chất của hắn, nếu phải nói ra thì là khí chất ra vẻ trước sau như một kia của hắn đã biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt vốn thổn thức cũng trở nên trong suốt ung dung.