”Vào lúc Phó Thanh Khâm phất tay tản sóng thần đi thì Phó Thanh Khâm đã biết mình thua rồi, hơn nữa không chỉ thua về sức mạnh.
“Một người hai người các ngươi đều đang giở trò quỷ gì vậy, không phải chỉ là lão tử tiện tay tha cho tính mạng của mấy phàm nhân hay sao? Đáng để ngạc nhiên vậy sao?”Lý Thanh Sơn thu hồi nắm đấm, không khỏi có cảm giác “ta còn chưa đánh thì các ngươi đã ngã xuống”.
“Buồn cười biết bao, một yêu quái vẫn còn có lòng tốt, vậy những hành động trước nay của ta thì được coi là gì đây?”Phó Thanh Khâm tự giễu nói, một khi thoát ra khỏi sự ảnh hưởng của Thanh Khư kiếm, nhớ lại tất cả những gì mình đã làm mà có cảm giác hoang đường khôn tả, tựa như hài tử bị ảnh hưởng bởi người lớn, miễn cưỡng đi học giọng điệu thành thục của người lớn nhưng lại đánh mất sự ngây thơ quan trọng nhất của trẻ con.
Chợt thấy cuồng phong kéo tới nên Phó Thanh Khâm cũng phục hồi tinh thần.
Một nắm đấm hung ác đánh vào mặt hắn, đánh hắn bay ra ngoài, phá vỡ mấy bức tường thì mới ngừng lại.
“Tuy không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng ta cảm thấy rất tốt.
”Lý Thanh Sơn xoa bóp nắm đấm, sau đó xoay người đi về phía trong Nguyệt Đình hồ.
Phó Thanh Khâm chật vật nằm trong đống ngói vỡ gạch nát, nhìn bầu trời đêm đầy sao mà nói nhỏ:“Cảm ơn!”Bước chân Lý Thanh Sơn dừng lại, tiếng nói của Phó Thanh Khâm vừa dứt thì hắn cũng hóa thành một cái bóng màu đỏ và lao tới.
“Không cần cảm ơn!”Một tiếng ầm vang lên, Lý Thanh Sơn đạp một cước lên ngực Phó Thanh Khâm, chỗ đất đó lập tức lõm lại thành một cái hố to, đá vụn bắn tung tóe.
Phó Thanh Khâm ho ra một ngụm máu, nhìn chăm chú vào con ngươi của Lý Thanh Sơn rồi giơ tay phải lên, chỉ về phía chân trời:“Bắc Nguyệt, phiền phức của ngươi sắp tới rồi.
”“Còn cần ngươi nhắc sao!”Tất nhiên Lý Thanh Sơn biết rõ, vào lúc một bên nhận thua thì tức là đến giai đoạn chung kết của ván cờ.
Không còn quy tắc nào hạn chế được những kẻ cường đại kia ra tay, mà hành vi luyện hóa thủy mạch của hắn đã đụng tới vảy ngược của một vài người, nên không thể cứ thế mà giảng hòa được.
Trong lúc hắn chiếm ưu thế lớn nhưng cũng không thừa thắng truy sát là vì để kéo dài ván cờ này, tranh thủ nhiều không gian để phát triển hơn.
Hiện tại Chu Thông từ bỏ mà Phó Thanh Khâm thì nhận thua, ván cờ này không thể tiếp tục được nữa.
Sắc mặt Lý Thanh Sơn trở nên nghiêm khắc:“Vậy chẳng bằng ta giết ngươi cho xong, xóa bỏ tai họa về sao!”“Thế thì có ích lợi gì?”Phó Thanh Khâm nở nụ cười, tuy hắn tự nhận mình không phải đối thủ của Nguyệt Ma, thế nhưng khi lĩnh ngộ được kiếm ý thực thụ của Thanh Khư kiếm thì cũng không phải không có thủ đoạn tự vệ.
Hơn nữa, hắn dám tới Nguyệt Đình hồ này thì tất nhiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Một luồng điện lấp lóe ở phía chân trời, giọng nói ầm ầm tựa tiếng sấm của Chu Thông vang tới:“Nguyệt Ma, thả hắn ra!”“Các ngươi…”Lý Thanh Sơn nhìn Chu Thông rồi lại nhìn Phó Thanh Khâm mà đăm chiêu.
Tính tình Chu Thông nóng nảy, trước giờ chưa hề có thiện cảm với Phó Thanh Khâm, sao lúc này lại đặc biệt đến cứu viện?Mà nhìn biểu cảm của Chu Thông thì cũng không phải cam tâm tình nguyện, có chút miễn cưỡng.
Phó Thanh Khâm nói:“Chu tiền bối đã đồng ý làm trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm cung ta.
”Trở thành trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm cung thì sẽ có được những lợi ích cực lớn, nhưng gần như không có bất kỳ nghĩa vụ gì, ngay cả cung chủ Tàng Kiếm cung cũng không thể tùy ý sai bảo.
Chỉ có một điều, đó là khi Tàng Kiếm cung rơi vào cảnh nguy vong sống chết thì nhất định phải cứu viện.
Nhưng đại phái kiếm tu ăn sâu bén rễ như Tàng Kiếm cung thì e rằng ngàn năm cũng chẳng gặp một lần phiền phức như vậy.
Hơn nữa, vì viên Nguyên Linh giá quý giá tột cùng kia thì Chu Thông cũng chẳng có lý do gì mà không đồng ý với điều kiện như vậy.
Mà Tàng Kiếm cung cũng chẳng mất gì, tương lai nếu Chu Thông phi thăng hoặc là chết trận thì thanh Lôi Cức kiếm rất có tiềm lực này sẽ phải ở lại trên Tàng Kiếm phong, nói không chừng tương lai sẽ trở thành một trong mười danh kiếm.
Mục đích sâu xa hơn nữa là Dư Tử Kiếm - người kế thừa Tử Tiêu kiếm, mà Dư Tử Kiếm cũng có thể gia nhập Tàng Kiếm cung một cách danh chính ngôn thuận.
Tuy rằng Phó Thanh Khâm nhận thua, nhưng ván cờ này đi đến nước này thì Tàng Kiếm cung cũng không hề thua.
Lý Thanh Sơn hơi nhướng mày rồi cũng chợt dãn ra, trong ván cờ này hắn cũng có được tất cả những thứ hắn muốn, một mảnh thủy vực để làm vốn liếng, ba biến Ngưu Hổ Quy đều tu đến tầng thứ tư, cũng tìm ra được phương pháp nhập môn của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
“Nghe ngươi nói vậy, thật sự ta càng muốn thử!”Lý Thanh Sơn cười khẩy một tiếng, chân phải bỗng hóa thành gót sắt rồi đạp mạnh xuống dưới, yêu khí phồng lên rồi hóa thành lực chấn động.
Thân thể Phó Thanh Khâm tỏa ra những vòng ánh sáng màu xanh, chúng bao phủ lên gót sắt của Lý Thanh Sơn và để lại một lớp rêu xanh.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy sức mạnh, yêu khí, sóng chấn động của hắn đều tán loạn.