Cheng!Thanh Khư kiếm ra khỏi vỏ, chỉ còn một nửa đoạn kiếm nhẹ nhàng vạch một cái.
Thanh kiếm không có mũi kiếm để lại một mảnh rêu xanh ở trước ngực Lý Thanh Sơn, cảm giác vô lực lập tức thẩm thấu vào trong.
Lý Thanh Sơn lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, sau đó há miệng phun ra một luồng Xuy Tức phong, nó va chạm với ánh sáng màu xanh hộ thể bao phủ Phó Thanh Khâm.
Quả nhiên Xuy Tức phong của hắn liên tục sụp đổ tan biến, nhưng nó cũng cuồn cuộn không dứt, chỉ trong nháy mắt lớp ánh sáng màu xanh đã bạc đi một tầng.
Bất kể Phó Thanh Khâm lĩnh ngộ Thanh Khư kiếm sâu nhường nào, Thanh Khư kiếm huyền ảo mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không thể thay đổi sự thật hắn là tu sĩ Trúc Cơ, không thể dây dưa với Lý Thanh Sơn có Nguyệt Đình hồ chống đỡ.
Một luồng điện lao tới như long xà, Lôi Cức kiếm lóe lên một cái rồi biến mất, vậy mà đã chặt đứt Xuy Tức phong của Lý Thanh Sơn.
Trên bến thuyền, mái tóc đỏ rực tung bay, ánh sáng màu xanh chiếu rọi, điện quang lấp lóe, ba người giao đấu nhưng đều không ra toàn lực.
Nếu không, chỉ tùy tiện thi triển vài pháp thuật thần thông thì cũng có thể biến thành nhỏ bên hồ này thành một đống gạch vụn.
Chẳng qua chỉ chốc lát sau, dường như có một luồng ánh sáng màu xanh bỏ chạy, điện quang thì theo sát phía sau, trong nháy mắt đã biến mất ở phía chân trời.
Lý Thanh Sơn không đuổi theo mà trầm ngâm suy tư trong chốc lát, sau đó xoay người đi vào Nguyệt Đình hồ.
Khi trở lại Nguyệt Đình Thủy Phủ, tỷ muội Dạ Lưu Tô và một đám Dạ Du Nhân lập tức chào đón, Lý Thanh Sơn động viên các nàng một phen rồi đi tới đảo trên hồ nhỏ.
Lúc này, hắn cầm Thủy Nguyệt bàn lên mà nhìn hình bóng trong gương.
Cảm giác nguy hiểm đang áp sát, hắn nhất định phải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình thì mới bảo vệ được Thủy phủ này, không, phải là tiếp tục mở rộng thủy vực.
Hai là nên đi về tìm hiểu tin tức, xem xem đến cùng Như Ý quận có phản ứng gì, có thể phái người đến gây rối hay không.
Nếu Như Ý quận có hành động thì chắc chắn sẽ để Xích Ưng thống lĩnh là hắn tiến hành phối hợp.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Nhưng Lý Thanh Sơn suy nghĩ một lát thì thấy cũng không cần vội vàng trở về, như vậy không khỏi quá trùng hợp.
Dù Như Ý quận có phản ứng thì cũng không thể nhanh như vậy đâu!Nghĩ như vậy nên Lý Thanh Sơn lại an tọa trong hồ, rồi lấy Thủy thần ấn ra.
Tuy rằng thủy vực có thể cung cấp Thủy linh khí cuồn cuộn không ngừng, nhưng cũng cần thời gian để sản sinh ra từng tia một.
Sau khi trải qua trận chiến ác liệt với Chu Hậu La Ti, Thủy linh khí trong thủy vực này đã trở nên mỏng manh đi rất nhiều.
Nếu tập trung toàn bộ số Thủy linh khí này vào trong linh quy yêu đan thì cũng chỉ như muối bỏ biển.
Yêu tu vốn tiêu hao rất nhiều linh khí, chớ nói chi hắn còn tu luyện loại thần thông cường đại như Thần Ma Cửu Biến này.
Càng tu hành lên cao thì uy lực của Thần Ma Cửu Biến càng mạnh, nhưng độ khó tu hành cũng càng cao, muốn đột phá Linh Quy tầng thứ năm không phải là chuyện có thể làm trong một sớm một chiều.
Hơn nữa không có đơn dược phù hợp thì chắc chắn yêu tu sẽ bước vào thời kỳ trì trệ, như vậy chẳng bằng đổi một hướng đi khác.
Lý Thanh Sơn thả tâm trí ở trong đan điền khí hải, linh khí ẩn chứa trong đó đã nhiều hơn nhiều so với lúc vừa mới đạt Trúc Cơ.
Gần như hắn cũng tu luyện môn công pháp Đại Hải Vô Lượng Công được hai năm, tuy rằng không bỏ nhiều tâm tư ở mặt này nhưng cũng chưa từng dừng tu hành.
Dù là lúc bế quan tu luyện, khi hắn tiến vào trạng thái nhập định nhờ Linh Quy Trấn Hải Quyết thì cũng sẽ bỏ ra chút tâm tư để tu luyện môn công pháp này.
Thực tế, hắn cũng tiêu tốn thời gian và tinh thần cho nó không hề kém so với tu hành giả bình thường, hơn nữa hiệu quả thực sự tốt hơn nhiều.
Chẳng qua từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ trung kỳ cũng không phải đơn giản như vậy.
Cần có sự tổng hòa của ba yêu tốt thiên phú, tài nguyên và cả sự lĩnh ngộ, dù tốn mười năm thì cũng không có gì lạ.
Thế nhưng vừa hay Lý Thanh Sơn lại có hai thời cơ này.
Vốn Đại Hải Vô Lượng Công cũng đòi hỏi tu hành giả phải có thiên phú tương đối cao.
Nhưng e rằng dù là người sáng lập ra môn côn pháp này thì cũng không thể tưởng tượng nổi hậu thế lại có người có thể có thiên phú cao đến mức như vậy.
Sau khi tu thành Linh Quy Trấn Hải Quyết tầng thứ tư, trong cơ thể Lý Thanh Sơn đã có thêm một luồng khí tức thuộc huyết mạch Linh Quy, thiên phú về mặt thủy linh của hắn đã cao đến mức rất nhiều dị thú thủy tộc cũng không sánh nổi, dùng để tu luyện Đại Hải Vô Lượng Công thì quả thực như là dao trâu mổ gà.
Thiên phú không thành vấn đề!Hai tay Lý Thanh Sơn hợp lại rồi đặt Thủy thần ấn lên trên bụng, Thủy thần ấn vốn nằm giữa ranh giới giữa hư với thực lúc này đã hòa vào đan điền khí hải hắn, bắt đầu tụ tập thủy linh khó cuồn cuộn không dứt.
Số lượng thủy linh khí còn lại trong thủy vực chẳng khác nào muối bỏ biển với Linh Quy Trấn Hải Quyết, nhưng nếu dùng nó để tu luyện Đại Hải Vô Lượng Công thì đã đủ nhiều.
Nhân tu vốn tiêu hao ít tài nguyên hơn yêu tu nhiều.
Huống hồ hắn lại không muốn đột phá một cảnh giới lớn nào, còn có cả tu vi hai năm lót đáy nữa.
Tài nguyên cũng chỉ là việc nhỏ!Cuối cùng chính là lĩnh ngộ.
Chỉ sợ đây là vấn đề khó khăn không nhỏ đối với tất cả tu hành giả, cái gọi là bình cảnh thường là để chỉ hai chữ này.
Nghĩ đến Hoa Thừa Tán cũng được coi như một kỳ tài một đời, lại có gia tộc cung cấp tài nguyên, nhưng vẫn luôn kẹt ở Luyện Khí tầng thứ mười vì một chữ tình, nhiều năm không đột phá được.
Cuối cùng gần như dùng hết công sức mới miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, thế này mới biết hai chữ “lĩnh ngộ” quan trọng ra sao.