Nếu so sánh tu hành giống với nấu nước thì thiên phú tương đương với thùng nước, thùng nước lớn hơn thì tất nhiên có thể giảm vài lần chạy qua chạy lại, tài nguyên thì là nước, nếu nước không lấy đầy thùng thì sẽ lãng phí thiên phú.
Mà mục tiêu cuối cùng của tất cả những sự nỗ lực này là để truyền nước vào trong vại.
Không đủ lĩnh ngộ cũng giống như vại nước không trọn vẹn, dù gánh nhiều nước hơn nữa thì cũng uổng công.
Chuyện lĩnh ngộ không nằm ở chỗ trí tuệ cao thấp thế nào, mà ở chỗ ngộ tính.
Giác ngộ được thì là hiểu ra, không giác ngộ được chính là không hiểu ra, dù người bên ngoài có nói toạc môi thì cũng vô dụng.
Tất nhiên nhận ngộ tính của Lý Thanh Sơn không được coi như cao, ít nhất không thể sánh được với Tiểu An.
Nhưng ngộ đạo lí cũng xem như là cơ duyên, hắn cũng có cơ duyên của chính mình, đó là mảnh Nguyệt Đình hồ rộng lớn này.
Thân là hồ thần của Nguyệt Đình hồ, hắn cảm nhận được “đại hải vô lượng” của biển rộng một cách rất tự nhiên.
Như vậy là đủ rồi.
Ba yếu tố thiên phú, tài nguyên và lĩnh ngộ đều được xây dựng nền móng vững chắc.
Nhưng Đại Hải Vô Lượng Công còn một điểm khó, đó là pháp môn song tu thân và khí cực hiểm, nếu không luyện thể thì không thể nào thi triển Bác Thương Hải, khó mà phát huy ra được uy lực thực sự của Đại Hải Vô Lượng Công.
Thể phách của Lý Thanh Sơn đã mạnh đến cảnh giới yêu soái, đương nhiên hắn không cần lo lắng những vấn đề này.
Khi vận Đại Hải Vô Lượng Công hết lần này sang lần khác, linh khí trong đan điền khí hải cũng tăng lên từng chút một, cho đến khi chật ních.
Thức hải cũng dao động dập dờn theo, không biết qua bao lâu, tiếng ầm ầm chợt vang trong đầu hắn.
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng tu thành Đại Hải Vô Lượng Công tầng thứ năm, đạt đến Trúc Cơ trung kỳ.
Nhưng hắn không lập tức vui mừng đi theo Chu Thông tới Tàng Kiếm cung.
…Tin tức Chu Thông thành trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm cung cũng truyền ra Bách Gia kinh viện.
Tuy Đạo gia nhiều đệ tử nhưng Chu Thông chỉ dẫn một mình Dư Tử Kiếm đi trước.
Tuyệt Trần Tử còn phải đảm đương vị trí gia chủ Đạo gia, còn đệ tử bình thường dù muốn đi thì chưa chắc Tàng Kiếm cung cũng đã chịu.
Thế là nàng thành đối tượng bị người người hâm mộ, không những có một sư phụ là tu sĩ Kim Đan cường hãn, mà còn có thể trực tiếp gia nhập một trong những môn phái cường đại của Thanh Châu, tựa như ngàn vạn cưng chiều đều tụ lại trên người nàng, một bước lên trời, tới thẳng mây xanh.
Nhưng nàng không lập tức vui vẻ đi theo Chu Thông tới Tàng Kiếm cung, mà lại rời khỏi Bách Gia kinh viện đến trước cửa Thanh Tiểu động phủ.
Nàng cũng không “gõ cửa” mà cứ thế ngồi ở đó, ngồi năm ngày liền.
Vô số lời đồn và chuyện nhảm bay đầy trời, nhưng nàng hoàn toàn không để trong lòng.
Nàng phải đợi, đợi hắn xuất quan.
Chờ một đáp án!Phó Thanh Khâm giục nàng mau tới Tàng Kiếm cung nhưng nàng từ chối.
Hoa Thừa Lộ muốn chờ với nàng nhưng bị nàng đuổi đi.
Chu Thông cũng cứ thế mặc kệ nàng, không sốt ruột chút nào.
“Tử Kiếm, ngươi ở đây làm gì?”Trận pháp vặn vẹo một hồi, cửa lớn động phủ ầm ầm mở ra.
Lý Thanh Sơn vừa bước ra khỏi động phủ đã ngạc nhiên hỏi.
Hắn biết Dư Tử Kiếm chắc chắn sẽ theo Chu Thông tới Tàng Kiếm cung nên cũng không có ý ngăn cản, đây là cơ duyên của nàng, hoặc là vận mệnh.
Nhìn thấy Lý Thanh Sơn mà lòng Dư Tử Kiếm chấn động, nàng chậm rãi đứng lên, những tia sáng trắng thoáng hiện, hòa tan tuyết đọng trên người nàng rồi hóa thành khói trắng lượn lờ.
Nàng hỏi thẳng:“Xin hỏi ngươi có phải Ngưu cự hiệp không?”“Đương nhiên không phải!”Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm khái, trong lúc vô tình, nha đầu thiện lương ngốc nghếch kia cũng đã có ánh mắt kiên định như vậy, chẳng qua câu trả lời của hắn cũng cực kỳ quyết đoán.
Cho đến hôm nay, hiển nhiên Ngưu cự hiệp không cần tồn tại nữa, nên trở thành một kỷ niệm trong ký ức của nàng mà thôi!Dư Tử Kiếm cười đắc ý, cười như cáo nhỏ trộm được gà, có chút trong trẻo pha lẫn thoải mái.
Nụ cười này khiến Lý Thanh Sơn nhớ lại thời điểm gặp nàng vào nhiều năm về trước.
Hắn nhíu mày, lẽ nào xảy ra thiếu sót ở đâu đó, kỹ xảo của hắn không hề có sơ hở gì hết!Khi Dư Tử Kiếm giơ tay phải giấu ở phía sau lên thì Lý Thanh Sơn lập tức hiểu rõ, Giải Trĩ giác trong tay nàng đang phát sáng lấp lóe.
“Nói dối!”Lý Thanh Sơn sờ mũi rồi cúi đầu cười khổ, lời nói dối nhiều năm như vậy lại bị vạch trần, đúng là hơi ngượng ngùng thật.
Ánh mắt Dư Tử Kiếm đầy rung động, nàng bỗng phi thân lên trước và ôm lấy Lý Thanh Sơn:“Ta phải đi rồi, bất kể ngươi là ai, bất kể ngươi đã làm gì thì ta đều tin ngươi là một người tốt!”Lòng Lý Thanh Sơn hơi lay động, từ lâu tâm tư của nàng đã không còn đơn giản như ngày xưa.
Nàng có thể liên tưởng đến quá nhiều thứ thông qua thân phận “Ngưu cự hiệp” này, nhưng nàng không nói mà cũng không hỏi.
“Đi thôi, đi làm chuyện ngươi muốn làm, làm người mà ngươi muốn làm, không phải sợ đau đớn, không phải sợ hi sinh, chỉ cần ngươi đi đủ cao và đủ xa thì rồi sẽ có ngày chúng ta gặp lại!”Lý Thanh Sơn vỗ lên sống lưng nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
“Ừm, chắc chắn rồi!”Dư Tử Kiếm lùi về sau, liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái thật sâu rồi xoay người phi thân rời đi, biến mất ở trong tuyết lớn mênh mông.
Thế mà Lý Thanh Sơn lại hơi thất vọng, hắn tự nở nụ cười rồi xoay người trở lại hang động, sờ sờ lên đầu Tiểu An và hỏi:“Chúng ta cũng phải chuẩn bị xuất phát, không biết Quỳnh Chi đã đột phá Trúc Cơ thành công chưa?”