Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1006 - Chương 1009: Người Tới Không Thiện

Chương 1009: Người Tới Không Thiện

“Xin chào thống lĩnh!”“Thống lĩnh, ngài trở về rồi.

”Lý Thanh Sơn đi tới trụ sở Ưng Lang vệ ở Thanh Hà phủ thành.

Dọc đường đi, Ưng Lang vệ nào thấy hắn cũng dồn dập hành lễ, ánh mắt đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó chính là khiếp sợ.

Đợi sau khi Lý Thanh Sơn đi qua thì họ mới nhỏ giọng bàn luận:“Ta không nhìn lầm chứ, luồng khí tức kia là.

Trúc Cơ trung kỳ?!”“Không sai, không sai, ta cũng thấy thế!”“Hắn mới đột phá Trúc Cơ được bao lâu chứ!”“Xem ra thống lĩnh cũng là kiểu người có thiên phú ngầm mà không để lộ!”Nếu nói lúc trước còn có người thấy bất mãn vì sự chây lười tiêu cực của Lý Thanh Sơn, vậy thì tốc độ tu hành này cũng đủ để tất cả câm miệng, sau đó lại vui vẻ phục tùng.

Cái gì gọi là tu hành giả, quan trọng nhất đó là hai chữ “tu hành”, chỉ cần có thể “tiến bộ thần tốc” thì tất cả mọi thứ khác đều không tính là gì.

Lý Thanh Sơn đi lên trên lầu, thấy Hoa Thừa Lộ đứng ở trước cửa sổ với vẻ mặt buồn bực không vui thì không khỏi sáng mắt lên.

Hoa Thừa Lộ đúng là kế thừa huyết thống tốt đẹp của Hoa gia, dáng vẻ hơi nhíu mày cũng cảm giác như Tây Tử ôm tim, thế là hắn đi lên phía trước, cười nói:“Nhà đầu nhà ngươi đang suy nghĩ gì, ca ca ngươi đâu?”“Thống lĩnh.

Ngươi đã đạt Trúc Cơ trung kỳ rồi!”Hoa Thừa Lộ quay đầu lại mà cũng lấy làm khiếp sợ.

“Nha đầu ngươi trổ mã càng ngày càng xinh đẹp đấy!”“Cái gì mà nha đầu, lại còn xinh đẹp.

”- Giải thích câu "Tây Tử ôm tim" là ý chỉ người con gái càng ốm yếu trông càng đẹp.

Hết giải thích.

Hoa Thừa Lộ bĩu môi, không đồng ý với tính từ mà Lý Thanh Sơn sử dụng.

Tuy Lý Thanh Sơn đã là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng không tự cao ra vẻ gì, vì thế mà nàng cũng vui vẻ thân thiết.

“Ngươi đừng quên ta đến từ thôn nhỏ.

Đáng tiếc ta đã có Hàn tỷ tỷ, nếu không thì ta cũng muốn sắm sính lễ đến Hoa gia cầu thân.

”Sắc mặt Hoa Thừa Lộ hơi đỏ lên:“Thống lĩnh, ngươi đừng nói lung tung, ngươi biết chưa? Hàn tỷ tỷ đột phá Trúc Cơ thành công rồi.

”“Cái gì! Hiện tại nàng đang ở đâu?”Lý Thanh Sơn vui mừng nói, đúng là hắn chưa bao giờ phải lo lắng về an toàn của Hàn Quỳnh Chi.

“Trúc Cơ” nghĩa cũng như tên, chỉ là đặt nền móng cho tu hành đạo, nói vậy thì cũng không có nguy hiểm gì quá lớn, chớ nói chi còn có Hàn An Quốc chăm nom.

Chẳng qua nghe thấy nàng thành công rồi thì vẫn thở phào nhẹ nhõm, giải quyết được một nỗi băn khoăn.

“Vẫn còn ở Như Ý quận, ở lại làm Bạch Lang cho Cố thống lĩnh, cao hơn nửa bậc so với chức vị của ngươi.

”“Vậy thì tốt!”Lý Thanh Sơn gật gù rồi bỗng xoay người rời đi.

“Thống lĩnh, ngươi đi đâu?”“Đương nhiên là Như Ý quận!”Lý Thanh Sơn nói như chuyện hiển nhiên, lúc trước là do nàng đang bế quan, còn hắn thì không ra khỏi Thanh Hà phủ này được, hiện tại không còn những mối ràng buộc này thì đương nhiên hắn phải đi gặp nàng rồi.

“Chờ đã, Thanh Sơn, ngươi xuất quan rồi sao, quả nhiên tiến bộ không ít!”Hoa Thừa Tán cũng cảm nhận được khí tức của Lý Thanh Sơn, vừa đi ra nhìn mà không khỏi có loại bất đắc dĩ tựa như “người sau còn liều mạng hơn người trước”.

Từ lúc hắn quen biết Lý Thanh Sơn, người này chưa bao giờ ngừng tiến bộ, cứ như vậy thì cảnh giới Kim Đan chẳng có gì khó.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Chẳng qua chỉ là may mắn thôi, ta thấy ngươi cũng sắp rồi còn gì.

”Hoa Thừa Tán vốn là thiên tài, đạt Trúc Cơ cũng chẳng sớm hơn Lý Thanh Sơn được mấy năm, lúc trước khốn khổ vì tình nên kẹt ở Luyện Khí kỳ nhiều năm, có điều cũng xây dựng nền móng rất vất vả, trước mắt cũng sắp đột phá rồi.

“Việc tu hành chưa bao giờ là chuyện may mắn, chẳng qua ngươi đã bỏ qua một trò hay.

”“Thật sao? Nói nghe coi.

”Lý Thanh Sơn làm bộ hiếu kỳ.

Hoa Thừa Tán lập tức kể hết từng biến cố xảy ra ở Thanh hà phủ từ lúc hắn bế quan cho tới nay.

“Loại trò hay thế này vẫn nên xem ít mới tuyệt, không ngờ Nguyệt Ma kia đã trở nên mạnh như vậy, nếu trở nên điên cuồng thì nguy hiểm không nhỏ, ta mà không đạt tới Kim Đan thì chắc chắn sẽ không dạo chơi ở Nguyệt Đình hồ.

Được rồi, ta phải đi rồi, làm phiền Hoa phó thống lĩnh tiếp tục cố gắng.

”Lý Thanh Sơn vỗ vỗ lên vai Hoa Thừa Tán, đang định rời đi.

“Chờ đã, còn một chuyện…”Hoa Thừa Tán còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một tiếng quát lạnh lẽo truyền đến từ ngoài cửa sổ:“Đồ nhát gan sợ phiền phức, vậy mà cũng xứng làm Xích Ưng thống lĩnh sao!”Lúc giọng nói kia truyền vào tai, Lý Thanh Sơn còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của khí tức.

Nhưng khi vừa mới nói được vài chữ thì bóng người khổng lồ mà nhỏ gầy kia đã tới gần.

Nhỏ gầy là để chỉ dáng người của người đến, còn khổng lồ là để chỉ khí thế.

“Người tới là người phương nào, hãy báo họ tên đi!”Lý Thanh Sơn to giọng nói, nhưng liếc mắt đã nhìn ra người kia tới từ phương nào, lòng hơi kinh hãi:“Văn Chính Danh của Tùng Đào thư viện, đến nhanh thật đấy, xem ra là vội vã báo thù cho đệ tử, đúng là không thể đi ngay được!”Chẳng qua, Lý Thanh Sơn đã giao đấu với yêu soái cỡ Chu Hậu La Ti và tu sĩ Kim Đan là Chu Thông, hiện tại cũng chưa chắc hắn đã sợ Văn Chính Danh này.

Lý Thanh Sơn thầm nghĩ: Dù sao ta cũng chẳng quen kẻ này, giết cũng giết rồi, biết đâu còn tuôn ra thứ tốt.

Văn Chính Danh hoàn toàn không để ý tới Lý Thanh Sơn, Hoa Thừa Tán liếc mắt ra hiệu với hắn rồi cung kính hành lễ và nói:“Tại hạ Hoa Thừa Tán bái kiến Văn tiền bối, không biết ba vị tiền bối khác ở nơi nào ạ.

”Lý Thanh Sơn cũng thi lễ theo, nhưng trong lòng lại giật nảy: Ba vị tiền bối khác sao!Nói cách khác, lần này không phải một người đến gây chuyện với hắn, mà là bốn người, hơn nữa còn là bốn tu sĩ Kim Đan.

Hoành tráng quá ha!

Bình Luận (0)
Comment