Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1007 - Chương 1010: Khiêu Khích

Chương 1010: Khiêu Khích

Hoa Thừa Tán vội nói:“Thanh Sơn, đây là Văn viện thủ của Tùng Đạo thư viện!”“Đến lúc thì tự họ sẽ đến, đưa tư liệu về yêu nghiệt kia cho ta.

”Lý Thanh Sơn không thể không khen một tiếng: Suy nghĩ tỉ mỉ vậy trời!Bốn tu sĩ Kim Đan đối phó với một yêu tướng, lấy một địch bốn mà còn phải nghiên cứu tư liệu đối thủ cẩn thận, không hề tự phụ hay cuồng ngạo, chỉ thái độ này thôi cũng làm người khác cảm thấy hơi đáng sợ.

Không ra tay thì thôi, một khi ra tay là phải giết.

Hoa Thừa Tán nói:“Tiền bối, mời ngài đi theo ta!”Trước khi đi, Văn Chính Danh lại giáo huấn Lý Thanh Sơn:“Khi nắm quyền trong tay, ngươi đã là Xích Ưng thống lĩnh, sao có thể chỉ lo cho bản thân, yêu ma làm loạn, gây hại cho chính đạo thiên hạ cũng thuộc trách nhiệm của ngươi!”Lý Thanh Sơn đáp:“Chuyện thiên hạ tự có người trong thiên hạ làm, hiện tại vất vả lắm chiến sự mới lắng lại, bách tính có thể an cư lạc nghiệp, xây dựng lại quê hương.

Nếu tiền bối không báo thù giúp đệ tử thì sao người có địa vị cao như ngài lại nhân nhượng đến chỗ người địa vị thấp.

Chỉ là không biết khi đại chiến xảy ra thì có bao nhiêu gia đình ở bên Thanh Đình hồ phải chịu tai ương.

”“Thằng nhãi ranh không đủ mưu kế, yêu ma chưa bị diệt thì thiên hạ bất an, há lại chỉ lo đến cái trước mắt.

”Văn Chính Danh cả giận nói.

Lý Thanh Sơn cười đáp lại:“Tiền bối nói thật hay, chỉ là vãn bối thấp cổ bé họng, tu vi cũng yếu, tới Nguyệt Đình hồ cũng chỉ chịu chết.

Tiền bối đại nghĩa và hiểu sâu rộng như vậy thì xin mời đi Mặc Hải Đồ Long, ta nguyện giơ cờ cho tiền bối.

”Ý là chẳng qua ngươi bắt nạt Nguyệt Ma chỉ là một yêu tướng, nói gì mà trảm yêu trừ ma, nếu thật sự gặp phải đối thủ chẳng thắng nổi thì chẳng phải cũng co vòi ngay sao.

Ngươi dám đi liều mạng với Mặc hải Long Vương thì ta dám đi với ngươi!Chỉ là đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhất định phải la to một tiếng:“Long Vương đại nhân, đừng đánh nữa, người phe mình đây!”Văn Chính Danh giận muốn chết, một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ mà dám nói chuyện với hắn như vậy sao! Hắn kiềm chế sự tức giận lại, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Lý Thanh Sơn vốn định cùng đi lên xem sao rồi lại tìm hiểu thêm vài tin tức, chuyện sinh tử vẫn đáng lo hơn mặt mũi.

Chẳng qua ngẫm lại vẫn thôi, trong tình huống này thì hiểu rõ hay không biết cũng như nhau.

Bất kể họ tấn công thế nào thì cách ứng đối của Lý Thanh Sơn cũng chỉ có một, đó là phát huy sở trường ngấm ngầm chịu đựng của linh quy, sử dụng chiêu “linh quy rụt đầu” để lấy bất biến ứng vạn biến!Dựa vào thực lực bây giờ của hắn, ứng phó với một tu sĩ Kim Đan còn hơi miễn cưỡng, đối phó với bốn tu sĩ Kim Đan cùng lúc thì chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ, muốn chạy trốn cũng chưa chắc đã chạy được, một cuộc chiến tất bại thì chẳng có ý nghĩa gì.

Hoa Thừa Lộ nói nhỏ:“Thống lĩnh, ngươi không biết hắn sao.

Văn tiền bối là một trong bốn đại tông sư của Nho môn ở Như Ý quận của ta đấy.

”Tứ đại tông sư Nho môn!Tim Lý Thanh Sơn khựng lại, đúng là hắn đã nghe loáng thoáng cái tên này ở đâu đó:“Không biết là có bốn vị nào?”Hoa Thừa Lộ lập tức giải thích một phen, hóa ra Văn Chính Danh này là người yếu nhất trong tứ đại tông sư Nho môn này, chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, ba vị khác đều là Kim Đan trung kỳ.

“Không ngờ quận chúa đại nhân lại phái bốn người họ cùng ra tay.

Lần này Nguyệt Ma chắc chắn phải chết.

”Tuy Như Ý quận chỉ là một quận, nhưng diện tích thực sự rất lớn, hai chữ “tông sư” này cũng hoàn toàn xứng đáng.

“Chưa chắc đâu.

”Lý Thanh Sơn nghĩ thầm, rồi nói với Hoa Thừa Lộ:“Được rồi, ta đã biết, ta đi trước một bước, nếu ngươi phải về Bách Gia kinh viện thì ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường.

”“Thống lĩnh, đây là chuyện lớn liên quan đến Thanh Hà phủ của chúng ta, làm sao ngươi lại đi được!”Lý Thanh Sơn giang hai tay ra:“Ta là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, làm gì có tư cách nhúng tay vào chuyện lớn như vậy.

Trời muốn đổ mưa, nương muốn gả người, ta có cách gì được!”- Giải thích câu "Trời muốn đổ mưa, nương muốn gả người" là chỉ chuyện không thể tránh khỏi, không thể ngăn cản.

Hết giải thích.

Hoa Thừa Lộ bật cười:“Cái gì mà nương muốn gả người.

À đúng rồi, thống lĩnh, nếu ngươi muốn gặp Hàn tỷ tỷ thì cũng không phải không có cách!”“Há, cách gì?”“Trong Ưng Lang vệ còn có nơi thế này sao.

”Lý Thanh Sơn dừng bước trong một gian phòng được vẽ đầy phù văn.

Hoa Thừa Lộ giải thích:“Nơi này là phòng mật báo, chuyện được dùng ở những lúc quan trọng để liên hệ với Bạch Ngân vệ bên quận thành.

”Trong trụ sở Ưng Lang vệ có các loại phòng với chức năng khác nhau.

Lần trước, lúc giao nhận thì Lý Thanh Sơn chỉ hiểu rõ vào nơi tương đối quan trọng, còn những nơi khác thì chỉ vội vã xem qua.

Hắn cũng không biết Vương Phác Thực từng dẫn Chử Đan Thanh đến đây bẩm báo với Cố Nhạn Ảnh về sự tồn tại của “Bắc Nguyệt”.

“Thì ra là như vậy.

”“Thống lĩnh tâm sự với Hàn tỷ tỷ đi nha, ta đi trước.

”Hoa Thừa Lộ chỉ Lý Thanh Sơn đặt tốt linh thạch rồi lui ra.

Phù văn lóe sáng linh quang, một ảo ảnh thị giả mặc đồ xanh hiện ra trong phòng, cung kính nói:“Đại nhân có gì căn dặn?”

Bình Luận (0)
Comment