Hoa Thừa Tán nói:“E rằng cái này khó nói, có lúc đúng là có vẻ cực kỳ ngông cuồng, có điều thường vẫn lấy thực lực làm nền tảng.
Tuy không thể nói là gian xảo nhưng cũng tuyệt đối không dễ bị lừa.
”“Đối với tính tình và sức mạnh như vậy, Hoa thống lĩnh cảm thấy cần lập ra sách lược thế nào thì mới bảo đảm giết được hắn?”Văn Chính Danh bày ra vẻ mặt khiêm tốn, hơn nữa không hề có chút qua loa làm bộ nào, cực kỳ thật lòng xin chỉ bảo từ Hoa Thừa Tán - một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
“Tiền bối học rộng thông thái, vãn bối không dám tự bêu xấu.
”Hoa Thừa Tán khom người lùi về sau.
“Ai cũng có thể làm sư phụ của ta.
Lão phu chỉ là một tên mọt sách, cũng không am hiểu sách lược binh pháp, nghe nói Hoa thống lĩnh túc trí đa mưu nên kính xin chỉ dạy.
”Văn Chính Danh chắp hai tay, ống tay áo tung bay, nghiêm túc thi lễ với Hoa Thừa Tán bằng đại lễ của Nho gia khi bái sư xin chỉ dạy, biểu hiện vô cùng tha thiết.
Tu sĩ Kim Đan hành lễ với tu sĩ Trúc Cơ tựa như đang đi một mình trên đường bỗng chắp tay với một con kiến vậy.
Nếu không có xuất thân Nho gia, không coi nhẹ hư danh, dù có là tu sĩ Kim Đan tốt tính đến mấy thì cũng tuyệt đối không làm được như vậy.
“Tiền bối nói quá lời rồi!”Hoa Thừa Tán vừa mừng vừa lo, vội vã đáp lễ, thầm nghĩ:“Bắc Nguyệt à Bắc Nguyệt, lần này ngươi thật sự gặp khó khăn rồi! Nếu ta có một kẻ địch như này thì đúng là ăn không ngon ngủ không yên.
” Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh Chi ôn lại chuyện cũ xong, sau đó ước hẹn ngày gặp lại thì mới bịn rịn ra khỏi phòng, trên mặt vẫn còn đọng lại vẻ tươi cười.
Cùng lúc đó, Văn Chính Danh rời khỏi Ưng Lang vệ rồi bay thẳng về phía chân trời.
Ở Thanh Hà phủ thành, giữa bầu trời có một đám mây trôi lơ lửng, nếu có ai buồn chán ngồi ngắm nhìn nó chăm chú thì sẽ nhận ra nó không trôi theo làn gió như những đám mây bình thường.
Văn Chính Danh vượt qua tầng tầng lớp lớp mây mù, một chiếc Phi Thiên Long Hạm to lớn đứng im trong mây.
Tất cả những người đi tới đi lui trên boong thuyền đều là đệ tử Nho gia mặc nho bào, trong đó có hơn mười tu sĩ Trúc Cơ, nhưng không một ai lên tiếng nói chuyện phiếm.
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía đầu thuyền, ba nam tử mặc trang phục nho sinh đứng đó đón gió, khi thấy Văn Chính Danh tiến tới thì một Bạch Y Tú Sĩ cất cao giọng chào hỏi:“Văn sư đệ, thám thính thế nào rồi?”“Ba sư huynh yên tâm, ta đã có kế hoạch rồi.
Lần này có cái để bàn giao lại với quận trưởng, cũng kết thúc mối nợ máu của Sơn Thành…”“Hình như ta đã từng nghe đến Kim Thiền mà ngươi hỏi ở đâu đó rồi, hơi quen tai.
”Ngón tay Như Tâm xoắn lấy sợi tóc, vẻ mặt trầm tư, có điều bất kể vẻ mặt nàng có nghiêm túc đến đâu thì cũng đều có chút ý đùa giỡn.
Nàng đang đứng trước tủ dược, đằng sau tủ dược cao cao là những ngăn kéo to nhỏ khác nhau nhiễm mùi thuốc nồng đậm, những mùi hương hòa quyện vào nhau tạo ra mùi vị đắng chát thấm vào ruột gan.
Nàng vừa phải lấy dược, vừa khống chế lò nấu dược, thỉnh thoảng nàng vung tay một cái thì sẽ có một ngăn kéo được mở ra, sau đó vài chỉ dược liệu bay ra.
Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thẫn thờ của nàng, vậy mà hắn cũng hơi ngẩn người.
Như Tâm phục hồi tinh thần lại, tựa như lúc này mới nhìn thấy Lý Thanh Sơn:“Ngươi làm gì ở đây?”Lý Thanh Sơn trợn to hai mắt:“Ta.
Ngươi mau nhớ lại cho ta!”Như Tâm cười đáp:“Nếu ta đoán không sai thì kẻ mà ngươi hỏi là một yêu quái đúng không!”“Có lẽ vậy.
”“Thế thì được rồi, không ngờ, không ngờ…”“Ngươi nói mau đi!”Như Tâm xòe tay ra rồi, ngón tay ngoắc ngoắc.
Lý Thanh Sơn lập tức dâng một đống linh thạch làm phí tin tức.
Lúc này, nàng mới cười nói:“Ngươi từng nghe về bảy mươi hai Yêu Vương chưa?”Cùng lúc đó, trong địa cung tối tăm vô tận, tám đôi mắt lóe lên ánh huỳnh quang, tỏa ra khí tức trầm lắng nguy hiểm.
Một bóng đen tới gần mà không kiêng dè gì, mà nó còn đen đặc hơn cả sự tối tăm ở nơi đây.
“Mặc Vũ, ngươi tới làm gì?”Giọng nói của Chu Hậu La Ti truyền đến từ trong bóng tối.
“Ta phụng lệnh Long Vương đại nhân đến đây giúp đỡ ngươi.
”Một giọng nói âm u trầm lặng vang lên.
“Ta không cần!”Chu Hậu La Ti hơi bất ngờ, Mặc Vũ là yêu soái mà Long Vương Mặc Hải tin tưởng nhất, quan hệ với Long Vương Mặc Hải tựa như phụ tử, tương đương với “thái tử gia” của yêu tộc ở Thanh Châu.
Tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong của yêu soái, một mình đối phó với ba đến năm tu sĩ Kim Đan cũng không thành vấn đề.
Nhưng cũng vì thân phận cao quý cộng với thực lực mạnh mẽ nên rất ít khi hắn xuất hiện, đa số thời gian đều tập trung tinh thần khổ cực tu luyện ở Mặc Hải, không tới lúc ngàn cân treo sợi tóc thì sẽ không ra tay.
Mà Long Vương Mặc Hải cũng không thiếu thuộc hạ, lúc này phái hắn đến đây thì thực sự là hơi kỳ quái.
“Trong số thuộc hạ của ngươi, có một yêu quái tên là Bắc Nguyệt, hình như vô cùng được.
Bảo hắn tới gặp ta.
”