“Các hạ là sứ giả của Long Vương đại nhân?”Lý Thanh Sơn đánh giá Mặc Vũ từ trên xuống dưới, thấy vẻ ngoài của hắn không có gì đặc biệt nhưng lại lộ ra vẻ nhợt nhạt chết lặng, trên thân là bộ lông cánh đen kịt tựa như đêm tối dày đặc, lộ ra vẻ “chẳng lành” nồng đậm.
Trước giờ linh quy vẫn luôn nảy sinh phản ứng đối với vẻ “chẳng lành” nồng nặc này, cho nên nó cảnh cáo Lý Thanh Sơn giữ khoảng cách với kẻ này.
Có điều, khí tức cường đại mà kẻ này tỏa ra cũng đủ để Lý Thanh Sơn khẳng định đây là một sự giúp đỡ mạnh mẽ.
“Ngươi giết Long Oa.
”Mặc Vũ mặt không cảm xúc nói, rõ ràng đây là câu hỏi nhưng ngữ điệu không hề lên xuống tí nào, tựa như đang đọc một bản điếu văn vậy.
“Đúng!”Lý Thanh Sơn cau mày, ánh mắt lướt qua Mặc Vũ và nhìn về phía Chu Hậu La Ti ở trong hang động, nơi đó có một con nhện khủng bố có thể đánh thức người ta khỏi cơn ác mộng rồi lại dọa người ta chết tươi.
“Ngươi dám làm trái giới luật không được tàn sát lẫn nhau của yêu tộc ư.
”“Nếu hắn muốn giết ta, tất nhiên ta không thể để mặc người khác xâu xé.
”“Nếu không vì mệnh lệnh của Vương thì lúc này ta sẽ giết ngươi.
”Vẫn là ngữ điệu cứng nhắc đó, tựa như đang tự thuật một chuyện có thật, để lộ ra sự tự tin mạnh mẽ rằng “ta muốn giết ngươi thì ngươi phải chết”.
Đối với một yêu soái đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong, một yêu tướng dù có là ngôi sao sáng chói rất có thiên phú của yêu tộc thì cũng chẳng đáng là gì.
“Ngươi có thể thử!”Lý Thanh Sơn không những không giận mà còn cười.
“Ngươi muốn ta thử sao.
”Ngoài lúc ánh mắt giao nhau trong một giây khi vừa mới gặp mặt thì Mặc Vũ chưa từng nhìn thẳng vào Lý Thanh Sơn.
Lúc này, hắn xoay đầu lại, con ngươi tối tăm sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn.
Trong phút chốc, Lý Thanh Sơn cũng cảm nhận được luồng khí tức chết chóc run rẩy, nhưng hắn không phản kháng gì mà chỉ cười khẩy.
Hắn cảm nhận được rằng, chẳng biết vì sao mà vị cứu viện cường đại đến từ Mặc Hải này lại ấp ủ thành kiến và thái độ thù địch lớn như vậy với mình, ngay cả khuôn mặt không cảm xúc trắng bợt như tờ giấy của hắn cũng không che lấp được.
Lý Thanh Sơn nhìn thẳng vào cặp mắt kia:“Đúng thế.
”“Quả nhiên là quen thói ăn nói ngông cuồng, xem ra ngươi rất tự tin, cũng không cần sự giúp đỡ của ta nhỉ.
”“Ta không cần bất cứ ai giúp đỡ!”Lý Thanh Sơn ngang nhiên nói, nếu đối phương tỏ rõ sự khó chịu với mình thì hắn cũng không vác mặt nóng dán mông lạnh, xin người ta giúp đỡ.
Mặc Vũ nở nụ cười, đầu tiên chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó chúng kéo sang hai bên tạo thành một đọ cong kinh người, tựa như nụ cười quỷ dị được vẽ trên mặt nạ, mùi chẳng lành ngày càng dày đặc.
Hắn nhìn Lý Thanh Sơn như đang tuyên án.
“Ngươi sẽ chết.
”Bộ y phục lông vũ màu đen bỗng được mở ra, trong đó không có thân thể nào mà là một màn đen đặc vặn vẹo lồi lõm không khác gì cái hố đen, nó hút Mặc Vũ vào trong, vặn vẹo thu nhỏ lại rồi biến mất.
Lý Thanh Sơn còn định hóng gió dưới cây đại thụ, hiện tại lại chán ngán như nuốt phải ruồi, cũng chẳng muốn tiếp tục chuyện hợp tác với Chu Hậu La Ti, trực tiếp xoay người rời đi.
Hắn không tin không có Long Vương Mặc Hải thì Lý Thanh Sơn hắn sẽ không sống nổi! Hắn lớn lên trong sự cô độc nên chưa bao giờ nghĩ sẽ hoàn toàn dựa vào bất kỳ ai.
“Ngươi biết vì sao Mặc Vũ căm thù ngươi như vậy sao?”Chu Hậu La Ti đi ra khỏi hang động rồi khôi phục hình người, còn nở một nụ cười diêm dúa, tâm trạng rất sung sướng.
Nàng mặc một bộ độc y, nhưng hiển nhiên là nó thô ráp hơn bộ mà nàng mặc lúc chiến đấu với Lý Thanh Sơn nhiều.
“Đương nhiên là vì mấy lời “tốt đẹp” của ngươi rồi.
”“Không đâu, nếu ngươi đã được Kim Thiền đại nhân ủng hộ thì ta cũng lười dùng mấy thủ đoạn này để hãm hại ngươi.
”Chu Hậu La Ti đung đưa eo tiến lên rồi ôm lấy cổ Lý Thanh Sơn.
“Ngươi ngại mất mặt thì có!”Lý Thanh Sơn cười nói rồi ôm chặt lấy vòng eo của nàng, ôm ấp một thân thể linh lung khiêu gợi như này vốn là một chuyện vô cùng khoan khoái, nhưng những chỗ tiếp xúc với thân thể này sẽ lập tức bị độc tố làm tê liệt rồi, sau đó bắt đầu lan tràn.
Nhưng hiển nhiên những độc tố này cũng không được tính là mạnh lắm vì thời gian tinh luyện không đủ.
Vẻ mặt Chu Hậu La Ti cứng nhắc vì bị Lý Thanh Sơn nói trúng rồi.
Một yêu soái muốn hợp sức với người khác để trừng trị một yêu tướng thuộc hạ, vậy mà cuối cùng bị giết ngược lại, đây thực sự là nỗi sỉ nhục sâu sắc đối với nàng.
Nàng sờ lên khuôn mặt của Lý Thanh Sơn, nói với ngữ điệu ác độc:“Ta sẽ đích thân giết ngươi, nếu Mặc Vũ ra tay, chẳng cần tới lượt ta thì ngươi cũng đã biến thành tro bụi rồi.
”“Vì sao vậy?”Lý Thanh Sơn bắt đầu tò mò, hắn chưa gặp Mặc Vũ bao giờ, hoàn toàn không thể tạo nên thù hận gì.
“Ngươi quên ngươi đã nói gì lúc quyết đấu với Phó Thanh Khâm sao?”“Ta đã nói gì?”Lý Thanh Sơn ngẩn ra, nhớ lại mọi chuyện ngày hôm đó rồi bỗng hiểu ra:“Ngươi nói đến Cố Nhạn Ảnh sao?”