Chu Hậu La Ti lại nở nụ cười:“Ngươi cũng biết thân phận của Mặc Vũ là gì rồi nhỉ.
Long Vương Mặc Hải ở ẩn tu luyện dài hạn, Mặc Vũ gần như trở thành người phát ngôn thay cho Long Vương đại nhân, thống lĩnh yêu tộc Thanh Châu.
Hắn nói ngươi sẽ chết thì ngươi sẽ không sống nổi, chẳng bằng chết trong tay ta thì ta còn có thể giúp ngươi được sung sướng một hồi.
”“Hắn có thân phận và tu vi như vậy mà còn muốn chơi trò tranh giành tình nhân sao?”Lý Thanh Sơn cau mày nói, chẳng trách Mặc Vũ lại nói hắn quen thói ăn nói ngông cuồng.
Ở trong mắt người khác, lời kia của hắn dành cho Cố Nhạn Ảnh chẳng khác gì lời nói ngông cuồng của cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Hắn cũng không thuộc kiểu yêu cố chấp như Hoa Thừa Tán, không ôm suy nghĩ nhất định phải có được Cố Nhạn Ảnh.
Nhưng lúc này hắn lại bị khơi gợi nên ý chí chiến đấu, tương lai nếu ta giành được Cố Nhạn Ảnh về tay, để xem cái tên Mặc Vũ vênh váo này bày ra vẻ mặt gì.
Xem ra trò hề tranh giành tình nhân chẳng liên quan gì đến thân phận và sức mạnh, thậm chí trong một vài lúc còn chẳng liên quan đến tình cảm, chỉ đơn thuần là bản năng của nam giới.
“Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng tranh giành với hắn.
Hắn chỉ cần tùy tiện ‘chăm sóc’ ngươi một hồi là ngươi không chịu nổi rồi.
”Nhìn Lý Thanh Sơn rơi vào đường cùng, Chu Hậu La Ti cũng có cảm giác cực kỳ sảng khoái.
“Chẳng qua chỉ là con ruồi hơi to mà thôi, sớm muộn gì ta cũng tung một chưởng đánh chết hắn!”Lý Thanh Sơn tách khỏi Chu Hậu La Ti, đi về phía mặt đất.
“Vậy thì ngươi sẽ bị Long Vương đánh một chưởng chết tươi!”“Long Vương? Nếu vô dụng đến vậy thì chẳng bằng chết luôn cho xong!”Lý Thanh Sơn bỗng ngoái đầu nhìn lại.
Chu Hậu La Ti ngạc nhiên, nàng cũng chẳng phải thành tâm cống hiến sức lực cho Long Vương Mặc Hải, nhưng vẫn kính trọng kẻ thống trị yêu tộc Thanh Châu, người đứng đầu yêu tộc này.
Có lẽ có một vài tu hành giả vô cùng hận Long Vương Mặc Hải, nhưng có lẽ chẳng có ai gắn hai chữ “vô dụng” với việc này.
Mà biểu hiện của Lý Thanh Sơn cũng không có chút ý khinh bỉ hay sỉ nhục gì, chỉ có sự nghiêm túc cực độ, thậm chí còn có cả ý tứ trách nhiệm trong đó.
Hắn đang nói lời thật lòng!Vương triều Đại Hạ đã được thành lập mấy ngàn năm, mà vào lúc đó Long Vương Mặc Hải là Yêu Vương một phương, hơn nữa nếu tính thời gian hắn tu luyện từ yêu quái bình thường thành Yêu Vương thì e rằng tuổi thọ hắn đã gần đến vạn năm.
Mà thời gian Thanh Ngưu cho Lý Thanh Sơn chỉ có mười ngàn năm!Dựa theo lời giải thích của Kim Thiền, Cửu Châu tựa như một cái giếng, phía trên vẫn còn cả một thế giới lớn rộng rãi vô cùng vô tận, mà chỗ xa hơn nữa chính là trên chín tầng trời.
Nếu tốn vạn năm mới trở thành Yêu Vương một phương thì cũng có nghĩa là hắn đã thất bại hoàn toàn, không đi nổi được nửa đoạn đường, hoàn toàn phụ lòng tín nhiệm của Ngưu ca, chỉ là một tên rác rưởi vô dụng chết không hết tội.
Mười ngàn năm quá ngắn, chỉ trong sớm chiều!Chu Hậu La Ti loáng thoáng hiểu ra vì sao Kim Thiền Linh Vương lại nhìn hắn với con mắt khác.
…Những đám mây dày đặc di chuyển từ nam đến bắc khiến tuyết rơi hàng nghìn dặm.
Trên Nguyệt Đình hồ, tuyết tràn ngập khắp nơi.
“Nguyệt Ma, ngươi dám đánh một trận với lão phu không!”Giọng nói cuồn cuộn vang dội như sấm từ trên trời giáng xuống, tạo nên sóng lớn dào dạt.
Trường bào của Văn Chính Danh bay múa theo gió tuyết.
Nếu không nhìn thấy tận mắt thì rất khó tin một giọng nói như vậy lại đến từ lồng ngực nhỏ gầy như này.
Hắn ngưng thần liếc nhìn mặt hồ, trong lòng lại nghĩ về kế sách lần nữa.
Trước tiên hắn sẽ đề nghị khiêu chiến để dụ Nguyệt Ma ra khỏi hồ, sau đó tỏ ra yếu thế và trốn lên không trung, cuối cùng ba vị sư huynh cùng lao ra giết, bốn người họ hợp sức lại tạo nên Tứ Thời kiếm trận.
Như thế dù Nguyệt Ma có mọc cánh cũng khó thoát, chỉ còn con đường chết.
Để mà nói thì kế sách này cũng không có gì phức tạp, đơn giản là khiêu khích kích thích địch, sau đó tỏ ra yếu thế và giả vờ rút lui, cuối cùng quân mai phục lao lên từ tứ phía, đây là thủ đoạn mà mấy binh gia thường dùng.
Nhưng kế sách vốn không phải là kiểu càng phức tạp càng tốt, mà là càng trù tính phức tạp thì càng trăm ngàn chỗ hở.
Điểm mấu chốt vẫn là người nào sử dụng và nhằm vào đối thủ thế nào.
Theo các sự kiện đã qua, xưa nay Nguyệt Ma đều hung hăng phản kích lại các lời khiêu chiến, lần này cũng nên như vậy, chỉ cần Nguyệt Ma ra tay thì có nghĩa là hắn đã bước vào trong bẫy!Thế nhưng một chốc trôi qua, trên hồ vẫn tràn đầy tuyết mà chẳng thấy bóng dáng Nguyệt Ma đâu.
Văn Chính Danh hơi suy tư rồi đi tới chỗ đảo giữa hồ, nơi này bị màn sương đặc sệt tựa như sữa bò bao phủ, không thể thấy rõ tình hình trên đảo được.
“Lẽ nào đúng lúc Nguyệt Ma không ở trong Nguyệt Đình hồ, những Dạ Du Nhân kia đều là thuộc hạ của hắn, nếu ta tấn công nơi này thì chắc chắn có thể ép hắn đi ra.
”Văn Chính Danh vươn tay đè lên kiếm, cẩn thận đi từ từ qua màn sương mù dày đặc, nhưng vẫn chưa gặp phải bất kỳ đòn công kích nào cũng như không gặp phải bất cứ trận pháp ngăn cản nào, cứ thế đi lên trên đảo một cách đơn giản.
Chỉ thấy phong cảnh thiên nhiên trong này vẫn như cũ, đình đài lầu các nối liền liên miên nhưng không có một bóng người, không cảm nhận được một khí tức nào, đã thành cảnh người đi nhà trống.