Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1012 - Chương 1015: Lùi Một Bước Biển Rộng Trời Cao

Chương 1015: Lùi Một Bước Biển Rộng Trời Cao

Văn Chính Danh không ngờ lại gặp phải tình huống như thế, hắn trầm ngâm một lúc rồi đưa tin cho ba vị sư huynh.

Sau đó lại có thêm ba bóng người từ trên trời giáng xuống, tạo nên vài vòng tuyết đọng, khi thấy rõ tình hình trên đảo thì họ cũng đều cau mày:“Văn sư đệ, chuyện gì thế này?”Văn Chính Danh trả lời:“Xem ra Nguyệt Ma không còn ở nơi này, lại còn để tất cả dị nhân chuyển đi.

”“Không, chắc chắn hắn sẽ không buông bỏ vị trí Thủy thần, Thủy thần ấn không thể rời khỏi thủy vực quá lâu, chắc chắn hắn vẫn còn ở trong Nguyệt Đình hồ này.

Có lẽ hắn nghe được phong thanh gì đó nên mới trốn trước, chúng ta cũng không được bất cẩn, khả năng cao Mặc Hải sẽ phái yêu nghiệt đến đây giúp đỡ.

”“Mưu kế vô dụng rồi, chúng ta chỉ đành mạo hiểm đi vào trong nước tìm ra hắn thôi!”“Bốn người chúng ta cùng hợp sức mà, trừ khi là Long Vương Mặc Hải ra tay, nếu không thì làm gì có nguy hiểm?”Bạch Y Tú Sĩ ngạo nghễ nói:“Chỉ cần hắn không bỏ chạy khi vừa thấy chúng ta, tin chắc bảy phần mười là chúng ta có thể giết hắn tại chỗ.

”Chút cách trở của dòng nước chảy cũng chẳng thành trở ngại đối với họ.

Khi họ đang định thâm nhập vào trong Nguyệt Đình hồ, tiến hành lục soát thì…“Chờ đã, có người đang giám sát chúng ta!”Vẻ mặt của Bạch Y Tú Sĩ hơi thay đổi, tu vi của hắn là cao nhất, gần như đứng đầu bốn người.

Ba người kia cũng cảm nhận được, chỉ nghe Văn Chính Danh nói:“Chắc chắn là tên yêu nghiệt Nguyệt Ma kia, tra xét được vị trí của hắn không?”Bạch Y Tú Sĩ nhắm mắt lại, một lát sau nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn cảm nhận được sự giám sát đến từ toàn bộ vùng ven hồ, nên hoàn toàn không xác định được vị trí của Nguyệt Ma.

Mà cảnh tượng này lại được phản chiếu rõ ràng trong Thủy Nguyệt Bàn.

Lý Thanh Sơn ngồi khoanh chân, Thủy Nguyệt Bàn được đặt trên đùi hắn.

Thì ra hắn đang ở trong một nhánh sông khúc khuỷu nằm sâu dưới lòng đất.

Nơi này cực kỳ bí ẩn, chẳng qua đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, dù có chôn ở trong đất đá thì họ cũng tìm ra hắn nhờ vào cảm ứng khí tức.

Nhưng toàn thân Lý Thanh Sơn chẳng tỏa ra chút khí tức nào, hòa làm một thể với dòng nước.

Hắn chôn mình ở nơi sâu trong biển rộng tựa như linh quy, không một ai có thể tìm ra hắn.

Tranh đấu khắp thế gian cũng chẳng liên quan gì đến hắn, chỉ chờ thời gian trôi đi, thương hải hóa tang điền.

Lý Thanh Sơn đã tu thành Linh Quy Trấn Hải Quyết biết bao nhiêu năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm việc theo bản tính của linh quy, lòng loáng thoáng hiểu ra.

Điểm mạnh nhất của linh quy không phải là tranh đấu với người ta, mà là bốn chữ “tìm vận may tránh tai họa”.

Vốn hắn còn đang buồn phiền vì chưa biết phải ứng phó thế nào với thế tiến công của bốn vị tông sự hợp sức lại, rồi bỗng hắn nhận ra lùi một bước là trời cao biển rộng.

Tứ đại tông sư có mạnh hơn nữa nhưng không tìm được hắn thì cũng uổng công thôi, đến cùng chỉ có họ lãng phí thời gian mà không phải mình lãng phí thời gian.

Nghĩ đến đây khí tức của hắn càng mờ ảo hơn, như có như không.

Dù hắn có đứng trước mặt mấy người có tu vi cao hơn hắn, nhưng nếu họ nhắm mắt lại thì cũng khó mà cảm nhận được sự tồn tại của hắn, dù dùng thần niệm tra xét thì cũng sẽ lướt qua người hắn, xem nhẹ hắn.

Kết quả là, chắc chắn lần lục soát đầu tiên của bốn người Văn Chính Danh sẽ thất bại.

Vào lúc hoàng hôn, họ tụ họp lại ở trên đảo lần nữa, sắc mặt ai nấy cũng đều không dễ nhìn.

Nguyệt Đình hồ rộng lớn như vậy, còn có vô số nhánh sông do Nguyệt Ma mở ra, đa số chúng đều chảy về phía dưới lòng đất đầy phức tạp.

Thêm nữa là họ chẳng cảm nhận được một tia yêu khí nào, nên cũng không dám buông tha cho bất kỳ nhánh sông nào cả.

Bốn người họ bỏ ra một ngày cũng không thể tìm hết tất cả thủy mạch.

Quả nhiên, muốn tìm được Nguyệt Ma ở trong thủy vực lớn như vậy thật sự khó như mò kim đáy biển.

Đương nhiên Nguyệt Đình hồ không thể lớn bằng biển rộng, nhưng vấn đề là Nguyệt Ma cũng sẽ không đứng im không động đậy, chờ họ tìm tới cửa tựa như cây kim.

Hiển nhiên, chỉ cần họ tới gần chỗ hắn trốn thì hắn sẽ lập tức thay đổi vị trí.

Cứ như vậy, dù có kéo lưới lục soát thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Hơn nữa, vì ở trong nước nên việc họ tra xét bằng thần niệm cũng chịu áp chế.

Nếu tiến vào dưới lòng đất, có thêm sự ảnh hưởng của Nguyên Từ dưới lòng đất thì phạm vi tra xét lại càng bị thu hẹp thành một phạm vi cực nhỏ.

“Cứ tiếp tục như vậy thì e rằng khó mà tìm được vị trí của Nguyệt Ma.

”“Quả nhiên yêu nghiệt này rất bỉ ổi!”Mặt Văn Chính Danh hằm hằm, vốn dĩ hoàn toàn tự tin trảm yêu trừ ma, báo thù cho đệ tử, kết quả lại chẳng làm được gì.

Lời vừa dứt, bỗng đôi tai nhọn của Bạch Y Tú Sĩ hơi động đậy.

Hắn nghe thấy tiếng nước chảy bất bình thường ở ven hồ phía tây nam.

Thế là hắn lách người tới gần, theo sát ở phía sau ba người Văn Chính Danh.

Chỉ thấy một khu vực trên mặt hồ bỗng trở thành tấm gương trơn nhẵn, sau đó một hàng chữ hiện lên:“Bốn con chim ngốc cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, sùng số đông ăn hiếp số ít, có khí phách thì từng người một đến, xem Bắc Nguyệt gia gia có cắt nát da ngươi không!”

Bình Luận (0)
Comment