Văn Chính Danh truyền âm:“Sư huynh, có thể lấy manh mối từ cái này rồi tìm ra Nguyệt Ma không?”Bạch Y Tú Sĩ lắc nhẹ đầu, Nguyệt Ma đã tu thành Thủy thần, gần như hòa làm một thể với Nguyệt Đình hồ, điều khiển dòng nước dễ như ăn kẹo, chỉ dựa vào một hàng chữ thì thực sự khó mà tìm ra được vị trí.
Hắn suy tư một lát:“Được, Nguyệt Ma, một mình ta gặp ngươi, để xem ngươi làm gì được ta! Ba vị sư đệ, mời các ngươi rời đi trước, để một mình ta gặp mặt tên Nguyệt Ma này!”Ba người Văn Chính Danh trao đổi ánh mắt, nếu là sư huynh thì việc giữ chân Nguyệt Ma trong chốc lát không thành vấn đề, đến lúc đó họ lại tới cứu viện thì nhất định có thể đẩy Nguyệt Ma vào chỗ chết.
Bạch Y Tú Sĩ lại lặn sâu vào nước lần nữa, một mũi tên chỉ hướng chợt hiện ra ở trước mặt hắn.
Lòng hắn vô cùng vui vẻ, quả nhiên Nguyệt Ma ngông cuồng hiếu chiến nên muốn giao đấu với họ, đây chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.
Hắn đi theo mũi tên tới phía trước một hang động, lại có một dòng chữ hiện lên:“Quả nhiên ngươi tới một mình?”Bạch Y Tú Sĩ ngạo nghễ nói:“Đương nhiên rồi, mình ta đủ để giết ngươi rồi.
”Hàng chữ kia tản đi và biến thành một chữ “mời”.
Dưới hàng loạt mũi tên chỉ dẫn tựa như dây chuyền, Bạch Y Tú Sĩ liên tục đi sâu vào dưới lòng đất, tiến tới nhánh sông quanh co ngoằn ngoèo dưới lòng đất.
Hắn cũng phải thán phục sự phức tạp của địa hình dưới lòng đất này, nếu bản thân Nguyệt Ma tự lộ ra sơ hở thì thật khó để tìm ra hắn.
Đi được một lúc thì hắn bỗng cảm thấy không đúng, một con đường chở hiện ra trong đầu hắn.
“Đây chẳng phải là đang đi vòng tròn hay sao?”Lúc này, một hàng chữ lại hiện ra ở trong nước:“Ngươi khẳng định ngươi đi một mình sao?”Bạch Y Tú Sĩ nghiến răng nói:“Ngươi có thể tự mình tra xét, sao nào, ngươi sợ sao?”“Thế thì đến đây đi!”Bạch Y Tú Sĩ tiếp tục tiến lên, mãi đến khi gần đến gần đáy một nhánh sông dưới lòng đất thì một hang động cực kỳ rộng rãi mới hiện ra trước mắt hắn.
Hắn vừa đưa tin cho ba người Văn Chính Danh, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng, vừa cất cao giọng:“Nguyệt Ma, ta đến rồi!”Hắn vừa nói vừa xông vào trong hang động, vào trong rồi thì vẻ mặt chợt khựng lại, vì trong này chẳng có một bóng người nào, chỉ có một chữ cực lớn có chu vi tận mấy trượng:“Ngốc!”Bạch Y Tú Sĩ tốn gần một canh giờ mà chỉ đạt được một chữ như này, dù bụng dạ có sâu sắc thế nào, tu dưỡng có cao đến đâu thì cũng không nhịn được mà bổ một chưởng đánh nát chữ “ngốc” kia.
“Yêu nghiệt nhát gan!”Dòng nước chảy xiết nhanh chóng lưu chuyển rồi hóa thành ba chữ:“Ha ha ha!”Lý Thanh Sơn cũng không đặt hết tâm tư ở Nguyệt Đình hồ này, mà chỉ chia chút tâm tư để giám sát tứ đại tông sư thôi, hoặc dùng phân thân chơi trêu chọc họ.
Còn bản thể của hắn thì đã trở về núi Liên Nhạc, hiện tại hắn đang nghĩ xem làm sao mới dung hợp sức mạnh Phượng Hoàng Linh Vũ được.
Trong lúc tứ đại tông sư lãng phí rất nhiều thời gian mà không thu hoạch được gì thì hắn đang sốt sắng tu hành, nỗ lực trở nên mạnh hơn.
Trước đây không lâu, hắn đã dùng Thủy thần ấn để chuyển dời hết linh khí trong thủy vực, hiện tại vừa hay cho nó thời gian để khôi phục.
Lý Thanh Sơn vốn đã quen với Hổ Ma chiến đấu không ngớt, Ngưu Ma kiên trì không ngừng, giờ ẩn trốn nhượng bộ lui binh chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Nhưng lúc này hắn mới nhận ra, hóa ra chí hướng làm việc của linh quy cũng là một kiểu thông minh khác.
Dẫu cho người có hung hăng,Chẳng qua gió mát thổi qua núi này.
Dẫu cho người có ngang tàn,Khác gì trăng sáng giãi tràn sông sâu.
Tức là, dù kẻ địch có mạnh mẽ đến bực nào, hung ác đến bực nào, cũng chỉ coi như gió mát thổi qua núi, trăng sáng chiếu trên sông, dẫu có chạm vào thân thể ta, nhưng không thể nào tổn thương ta được.
Mấy ngày sau, tứ đại tông sư sử dụng các loại thủ đoạn để tìm vị trí của Lý Thanh Sơn, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Đến mức còn để Văn Chính Danh làm mồi nhử, muốn dụ Lý Thanh Sơn ra tay.
Đương nhiên Lý Thanh Sơn không thèm quan tâm, vì toàn bộ tinh thần của hắn đều nằm ở Phượng Hoàng Linh Vũ rồi.
Sau ba ngày, tứ đại tông sư rút lui, ngay cả Văn Chính Danh sốt ruột báo thù cũng không ở lại.
Tuy tuổi thọ của tu sĩ Kim Đan dài, nhưng cũng không thể lãng phí như thế.
Cứ bơi loạn trong nước tựa như con ruồi không đầu thế thì có khác gì đứa ngốc đâu.
Trước khi rời đi, tứ đại tông sư đã phá hủy toàn bộ kiến trúc của Nguyệt Đình Thủy Phủ, miệng nói là không thể để lại nền móng cho Nguyệt Ma, nhưng trong lòng không khỏi có suy nghĩ làm vậy để hả giận.
Khóe miệng Lý Thanh Sơn cong lên, biểu hiện này có nghĩa là họ đã hoàn toàn mất sự nhẫn nại.
Điều này cũng chứng minh cái gọi là tất phải giết của tứ đại tông sư và “ngươi sẽ chết” của Mặc Vũ chỉ là một câu chuyện cười.
Nhà cửa thì có thể xây lại, dù sao cũng chẳng đáng là gì.
Tứ đại tông sư đã trở lại Phi Thiên Long Hạm nhưng bỗng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một đống chữ vô cùng to xuất hiện ở trên mặt hồ:“Có bản lĩnh thì các ngươi lấp đầy Nguyệt Đình hồ này đi!”Bạch Y Tú Sĩ kia tức giận bừng bừng, sắc mặt đỏ ửng:“Chúng ta đi thôi, Nguyệt Ma, việc này sẽ không dừng lại như vậy đâu!”