Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1014 - Chương 1017: Phong Bất Toàn

Chương 1017: Phong Bất Toàn

“Chẳng qua, có qua mà không có lại thì vô lễ quá! Hôm nay các ngươi tới nhà ta dạo chơi loạn cả lên, nếu muốn giết ta thì tương lai chắc chắn có cơ hội, vì ta nhất định sẽ ghé thăm Tùng Đào thư viện một hồi để đáp lễ, đến lúc đó đừng trách ta thấy tên nào giết tên đó.

”Lý Thanh Sơn phục hồi tinh thần lại, ánh mắt lại rơi vào trên Phượng Hoàng Linh Vũ.

Phượng Hoàng Linh Vũ nổi bồng bềnh giữa không trung, khi thì giương lên, khi thì hạ xuống, tạo ra một loạt quỹ tích ánh lửa đỏ rực.

Hiển nhiên chỉ cần tốn mấy ngày là hắn có thể tự do điều khiển Phượng Hoàng Linh Vũ, nhưng lại không biết bắt tay từ đâu, lẽ nào lại coi mình là Phượng Hoàng rồi cắm chiếc lông này lên người hay sao ? Sao mà làm được!Tiểu An đứng thẳng, mái tóc dài tựa hải tảo rối tung lên.

Khi thấy Lý Thanh Sơn rơi vào cục diện bế tắc thì nàng bổng tiến lên phía trước, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy một ngón tay của Lý Thanh Sơn, hai ngón tay nhẹ nhàng xoắn Phượng Hoàng Linh Vũ rồi đâm xuống phía dưới, đâm thủng đầu ngón tay của Lý Thanh Sơn, máu tươi tràn ra lập tức bị Phượng Hoàng Linh Vũ hấp thu tựa như bút lông ngỗng nhúng vào mực.

Máu tươi rót đầy Phượng Hoàng Linh Vũ trống rỗng, phân tán đến mỗi một sợi lông chim, khiến nó trở nên ngày càng xinh đẹp.

Nhưng cùng lúc đó cũng có một nguồn sức mạnh truyền vào vết thương, thế là vết thương kia lập tức khôi phục như lúc ban đầu, tự động phát huy tác dụng chữa trị.

“Chuyện này…”Lý Thanh Sơn bỗng cảm thấy sự thông minh của mình chẳng đủ dùng.

Tiểu An thì cười tươi tắn rồi lui về một bên.

Đương nhiên cái này không phải là đoán mò rồi, lúc Lý Thanh Sơn suy xét đến Phượng Hoàng Linh Vũ thì nàng đã đọc một lượng lớn tài liệu liên quan đến nó.

Lý Thanh Sơn ôm Tiểu An vào trong ngực, hôn liên tiếp lên trán nàng:“Nếu không có ngươi thì ta thật sự không biết nên làm thế nào mới được!”Trong lúc đó, tứ đại tông sư cũng trở về phủ quận chúa trong Như Ý quận thành, hiện đang bẩm báo với Như Ý Hậu.

Bốn người ngồi chờ ở sảnh khách, quay mặt nhìn nhau mà đều cảm thấy mặt mày xám xịt.

Chẳng mấy chốc, Như Ý Hậu bước nhanh ra đón, đầu tiên là thi lễ một cái:“Để bốn vị đợi lâu rồi, không biết kết quả thế nào?”Trên mặt bốn người đều hiện lên vẻ lúng túng xấu hổ, lòng càng tức giận.

Chuyến đi tới Thanh Hà phủ lần này chẳng khác nào nắm chặt nắm đấm rồi đánh một quyền vào không khí, bản lĩnh đầy mình mà không tìm được chỗ để phát huy, ngược lại còn bị con yêu nghiệt kia cười nhạo một trận.

Nhưng hiển nhiên họ không thể thốt mấy câu như này ra rồi, chỉ thấy vị Bạch Y Tú Sĩ kia chắp tay nói:“Quận trưởng đại nhân, tên yêu nghiệt quá gian xảo, hắn đã trốn đi mà chẳng để lộ một chút khí tức nào, bọn ta không tìm được vị trí của hắn.

”Như Ý Hậu tự trách, nói:“Đây là do bản hầu chuẩn bị không chu đáo, để bốn bị đạo hữu nhọc lòng tốn công tốn sức, thực sự khó tránh tội lỗi, ta đành phái người đi mời Phong đạo hữu vậy.

”Sắc mặt Bạch Y Tú Sĩ hơi hòa hoãn, cười nói:“Chỉ cần để Phong đạo hữu bốc một quẻ, hiển nhiên tên yêu nghiệt kia không còn chỗ nào để trốn.

”Kẻ được gọi là ‘Phong đạo hữu’ chính là Phong Bất Toàn, sư phụ của Ma Bố Y.

Đối với toàn bộ nhân vật số một ở Âm Dương gia cũng như Như Ý quận, nói lời nào cũng phải xem kỹ, lời ra là thành tiên tri.

Thuật bói toán ở đây cũng khá có danh tiếng ở khắp Thanh Châu.

Như Ý Hậu có quyền thế ngập trời, nên chẳng bao lâu thì một đạo độn quang đã bay tới từ phía chân trời và đáp xuống đình viện bên ngoài sảnh cho khách.

Người đến có mặt lệch miệng méo, xương ngực lồi ra còn lưng thì còng xuống, trông cực kỳ xấu, lại còn có một mắt đục ngầu như bị mù.

Hắn đứng đó vặn người, dùng một mắt liếc nhìn mọi người một lượt từ trên xuống dưới, nói với giọng khàn đặc khó nghe:“Hầu gia, ngài triệu lão phu đến đây làm chi?”Lời nói có vẻ cực kỳ vô lễ dù trong lòng hắn chẳng có ý vô lễ.

Bạch Y Tú Sĩ nhíu mày, cảm thấy khó chịu trong người, nếu không phải trên người tỏa ra khí tức thì chẳng ai nghĩ người này là tu sĩ Kim Đan cả.

Lòng hắn hơi thổn thức:“Nhớ lúc trước vị Phong đạo hữu này là nhân vật anh tuấn ngời ngời cỡ nào, chẳng qua chỉ bói toán thất bại một lần, bị thiên cơ phản phệ thế là biến thành dáng dấp thế này.

Bói toán đạo này thực sự quá nguy hiểm.

”Như Ý Hậu giải thích lý do với Phong Bất Toàn, thái độ càng ngày càng kính cẩn.

Tu hành giả am hiểu bói toàn vốn cực kỳ hiếm, người có thể tu đến cảnh giới Kim Đan càng hiếm như lá mùa thu.

Ngày xưa, vị Phong Bất Toàn này là là nhân vật tự do ra vào Châu Mục phủ, tuy hiện tại đã sa cơ nhưng hắn cũng không dám tùy tiện.

Phong Bất Toàn nói:“Chuyện này đơn giản, ta sẵn lòng theo các vị tông sư tới Thanh Hà phủ!”Như Ý Hậu cười đáp:“Thế thì tốt quá, đợi khi tiêu diệt được tên yêu nghiệt kia rồi thì bản hầu chắc chắn hậu tạ.

”Phong Bất Toàn nghe được hai chữ “hậu ta” mà thân thể chợt run lên không rõ lý do, chỉ đành nở một nụ cười cứng đờ.

Đội hình bốn tu sĩ Kim Đan lập tức biến thành năm người.

Như Ý Hậu thân là chư hầu một phương, đời này qua đời khác quản lý Như Ý quận suốt vài nghìn năm, kết giao với các mối quan hệ, ăn sâu vào mỗi một ngóc ngách của Như Ý quận.

Bình Luận (0)
Comment