Mà Lý Thanh Sơn có thể tạm thời từ bỏ mảnh thuỷ vực kia đi luyện hóa những thuỷ vực khác, nhưng Như Ý hầu cũng không thể phái mấy chục tu sĩ Kim Đan đi trông coi các thuỷ vực ở khắp Thanh Hà phủ!Mà một khi bị lạc đàn thì sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Có lẽ Như Ý hầu cũng nhận thức được điều này, cho nên lần này luyện hoá thuỷ mạch cực kỳ nhẹ nhàng, gần như chẳng có trở ngại gì cả.
Thuỷ Thần ấn không ngừng biến hóa, Lý Thanh Sơn dang hai tay ra, tim của hắn cũng cuồn cuộn lên như nước sông.
Trong Như Ý quận, vẫn là trong gian phòng u ám kia, sắc mặt của Như Ý hầu cực kỳ khó coi mà nhìn lên địa đồ trên vách tường, bên trên có thêm một đường cong ngoằn ngoèo đỏ tươi.
Mà màu đỏ tươi này vẫn đang không ngừng lan tràn ra, tẩm nhuộm thuỷ vực xung quanh, tốc độ cực nhanh cứ như độc tố đang lan ra vậy.
Thoáng cái đã biến thành một cái mặt cười, Như Ý hầu nghĩ tới sự nhục nhã mà tên yêu nghiệt kia cho hắn, nắm chặt tay lại.
Hận không thể nghiền nát hắn ta ra.
Quay đầu lại, nhìn về phía Cố Nhạn Ảnh: "Lúc đó nếu ngươi ra tay, dựa vào tốc độ của ngươi, tuyệt đối sẽ không để yêu nghiệt kia đạt được mục đích.
"Nếu nàng ra tay, Lý Thanh Sơn căn bản không thể đi đến cuối con đường này, sẽ là vô công vô ích.
Chỉ sợ còn gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cố Nhạn Ảnh nhún vai: "Ta cũng không ngờ một yêu tướng lại sẽ khó đối phó như thế!"Như Ý hầu càng cảm thấy mặt mày như bốc hỏa.
Hắn là chư hầu một phương của Như Ý quận, tu sĩ Kim Đan, Sơn Hà ấn trong tay, mà đến một yêu tướng cũng không giải quyết được, lời này truyền ra thì e rằng cũng không có ai tin.
"Không thể không quản nữa rồi.
" Trong mắt Hàn An Quốc loé lên sát ý, trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng dường như đã tụt hẳn xuống.
Các tu sĩ đang bận rộn xung quanh đều thầm rét run, người nào tu vi yếu một chút thì còn cứng cả người, dựng hết tóc gáy.
"Vậy thì giết đi!"Cố Nhạn Ảnh nhẹ nhàng nói, trong lòng lại đang nghĩ đến một việc khác:"U phi đến phương Bắc chơi? Muốn tới Như Ý quận thăm ta? Hiện tại không những Nhân tộc và Yêu tộc ngày càng tranh đấu kịch liệt hơn, Thanh Châu chấn động, mâu thuẫn giữa Tàng Kiếm cung và Huyền Âm tông cũng tùy thời sẽ bộc phát.
Vào lúc này lại mạo hiểm tới phạm vi thế lực của Tàng Kiếm cung là vì lý do gì?" "Theo lý mà nói đi chơi mà gióng trống khua chiêng, tất nhiên bên người là thị vệ như mây, tùy tùng như mưa, dù là Tàng Kiếm cung thì cũng không dám làm liều, nhưng cũng không thể không đề phòng được!"Mấu chốt nhất là, đến nàng cũng không biết mục đích thực sự của U phi trong lần xuất hành này là gì, việc này nói lên rất nhiều vấn đề, kết hợp với việc Phong Bất Toàn rời khỏi Như Ý quận, đi về Nam Khu thành, ý nghĩa trong đó rất là sâu xa.
Phong Bất Toàn là sau khi giúp Như Ý hầu bói toán Bắc Nguyệt thì kêu la muốn gặp U phi đại nhân, chẳng lẽ việc này có liên quan đến hắn.
Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, thật sự ta càng lúc càng không nhìn thấu ngươi.
Vốn chỉ cho rằng hắn là một bán yêu bình thường, cùng lắm thì coi như có chút tiềm lực, chẳng qua chờ đến khi thực sự phát huy tác dụng chí ít cũng phải sau trăm năm, lại không ngờ, tốc độ hắn quật khởi lại nhanh như vậy, có xu thế bay vọt lên trời luôn.
Chẳng qua đạo lý cây cao đón gió này ngươi có hiểu được không?Sông Thanh Hà cuồn cuộn chảy đi, ngàn năm không dừng.
Thành trì thôn làng hai bên bờ phồn hoa mà đông đúc, giống như một dải băng màu bạc xâu chuỗi lại những hạt châu lóng lánh nhất của Thanh Hà phủ lại với nhau.
Tất cả các hoạt động sản xuất sinh sống đều không thoát khỏi chữ thuỷ.
Vào vài ngàn năm trước, hai bờ con sông lớn này dày đặc đền miếu, phàm nhân dâng lên hương hỏa, phòng lũ cầu mưa.
Thẳng đến khi vương triều Đại Hạ kiến lập, thiên hạ vô thần, mới dần dần tiêu vong, chẳng qua đến lúc này lại có hiện tượng hưng thịnh trở lại, rất nhiều nơi đều đang xây dựng lại.
Cái tên Bắc Nguyệt đã chấn động giới tu hành ở Thanh Hà phủ, lại thông qua các kênh tin tức mà truyền đến thế giới phàm tục, hai chữ "Nguyệt ma" đã biến thành "Nguyệt thần".
Bên bờ Nguyệt Đình hồ, một tòa miếu tường đỏ ngói xanh chồi lên từ trong đất đá.
Hương hỏa lượn lờ trong đó, hun đến đầy phòng đều là hương thơm, lại từ song cửa tràn ra ngoài.
Ngoài miếu có tiếng người huyên náo, chiêng trống vang trời, pháo nổ tưng bừng.
Người trông miếu hô lên một tiếng, ngàn vạn phàm nhân cùng nhau vái lạy, vái một bức tượng mộc mạc ở sâu trong miếu thờ.
Bức tượng tóc đỏ mắt đỏ, mày đậm mắt lớn, vầng trán đầy đặn, khuôn mặt vuông vắn, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía trước, dưới cằm còn mấy sợi râu dài uy nghiêm, uy phong lẫm liệt đứng ở đó, mặc một thân bách hoa chiến giáp, trên thân khoác lên một cái phi phong đỏ thẫm hào nhoáng.
Vào khoảnh khắc chúng nhân vái lạy, Lý Thanh Sơn đang ở sâu trong sông Thanh Hà đột nhiên có cảm ứng, hắn lấy Thuỷ Thần ấn ra xem, trong đó có rất nhiều đốm sáng li ti như sao, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra được.
"Cái này là.
Nguyện lực?"Lý Thanh Sơn lại lấy Đại Diễn thần phù ra, sau khi quan sát tử tế thì phát hiện ra trong đó có khá nhiều nơi tương tự, đến cả hình dạng quanh co gấp khúc cũng tương đồng một cách bí ẩn.
Chẳng qua tuy tính chất nguyện lực ẩn chứa trong đó tương tự nhưng lại có chút bất đồng.